Chỉ là em không còn chiếm trọn tim anh

11:00 |
 Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…
 Sau khi mình chia tay, mọi người đều nói là em quá dại dột khi để mất anh như thế. Mọi người nói em phải đấu tranh đến cùng để giữ anh lại. Ngần ấy năm yêu nhau, tại sao em lại dễ dàng buông tay để đẩy anh vào vòng tay kẻ khác.
Như thế phải em phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Họ nói yêu là phải đấu tranh giữ được người mình yêu. Còn em, em cam chịu chấp nhận chia tay, đón nhận về mình những tổn thương nhưng em không muốn yêu một người mà trái tim đã không còn hoàn toàn hướng về phía mình.
Khi cô ấy – kẻ thứ 3 xuất hiện em đã không hề lo sợ mà bình thản đối diện với mọi chuyện. Ai cũng nói em hiền lành quá nên mới chịu thua. Thực ra em nghĩ rằng không có chuyện ai thắng ai thua trong tình yêu này bởi vì điều quan trọng là chúng ta có được hạnh phúc thực sự bên người đó hay không chứ không phải là khăng khăng giành chiến thắng nhưng không hề được đón nhận tình yêu đúng như mình mong muốn.
 Cô ấy là một người mạnh mẽ, phải yêu anh nhiều lắm cô ấy mới có can đảm thú nhận mọi chuyện với anh và với em như thế. Không nhiều cô gái làm được điều này bởi đâu phải ai cũng dám đối diện với tình địch  và nói rằng mình đang yêu bạn trai của cô ấy như thế. Nhiều người nói cô ây trơ trẽn, không biết xấu hổ nhưng em thì không nghĩ vậy. Chỉ là cô ấy sống mạnh mẽ và thật với tình cảm diễn ra trong mình mà thôi. Điều này đáng trân trọng lắm chứ, đâu có gì để chê trách khi người ta yêu thật lòng và muốn thể hiện tình yêu đó.
 Tình nghĩa của đôi mình chắc hẳn phải sâu nặng hơn nhiều so với mối quan hệ qua đường đó. Em tin như thế nên em không mảy may lo sợ đối thủ. Nhưng em đã nhầm…
Em tự tin và không hề lo lắng khi biết có người theo đuổi anh. Bởi vì em nghĩ rằng tình nghĩa bao năm qua sẽ tạo ra một sức nặng khiến em không cần phải dùng mọi cách để giữ anh. Em không tin mình lại không bằng cô gái mà anh vừa quen biết. Tình nghĩa của đôi mình chắc hẳn phải sâu nặng hơn nhiều so với mối quan hệ qua đường đó. Em tin như thế nên em không mảy may lo sợ đối thủ. Nhưng em đã nhầm…
Em quyết định chia tay anh không phải vì cô gái kia cướp anh đi mà em đọc được trong mắt anh sự thay đổi tình cảm. Em nhận thấy anh đã không hướng về em nữa. Anh đã rung động trước người con gái ấy. Nó khiến em đau đớn và tổn thương vô cùng nhưng em vẫn quyết định chia tay. Có lẽ sự lựa chọn này của em không chỉ khiến mọi người xung quanh bất ngờ mà chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi. Anh hiểu giữa chúng ta đã từng có sự gắn bó sâu đậm thế nào vì thế chắc chắn anh sẽ bàng hoàng khi em là người chủ động nói chia tay trong khi anh chưa có một lần nào nói sẽ bỏ em để đến với cô ta.
 Nếu tình anh không còn toàn vẹn dành cho em, em sẵn sàng chia tay. Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…
Em là người như thế đấy. Em yêu thương thật lòng và trân trọng tình yêu đó. Bao năm qua gắn bó với nhau là quãng thời gian đẹp mà cả cuộc đời này em khắc ghi. Em cũng từng mơ sẽ xây dựng hạnh phúc gia đình cùng anh. Nhưng em không vì những thứ diễn ra trong quá khứ đó để rồi bất chấp giữ anh cho bằng được. Khi em nhận ra rằng anh đã san sẻ trái tim mình cho cô ấy, em sẵn sàng chấm dứt tất cả.
Với em, tình yêu và người chồng mà em lấy phải vẹn nguyên tình cảm dành cho em, không san sẻ, không vướng bận bất cứ ai thêm nữa. Còn anh thì đã yêu cô ấy mất rồi. Có thể không nhiều như những gì anh từng yêu em nhưng dám chắc trong tương lai nó sẽ lớn dần lên khi nó là mối tình bi ngăn cấm. Vì vậy em chọn giải pháp chia tay vì em không muốn chỉ giữ một cái bóng bên mình, không muốn phải chứng kiến càng ngày anh càng yêu em ít đi thay vào đó là yêu người kia nhiều hơn. Điều ấy còn tệ hại hơn gấp trăm lần so với việc ngày hôm nay chia tay.
 Nếu tình anh không còn toàn vẹn dành cho em, em sẵn sàng chia tay. Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…

8 lí do chứng tỏ sự tuyệt vời của người ít nói

08:13 |
Bạn thường nghĩ người ít nói sẽ rất tẻ nhạt, làm bạn với họ cũng rất chán. iGirl sẽ thay đổi suy nghĩ của bạn!
1. Người ít nói biết cách lắng nghe thật sự.
Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình cứ lạc lõng trong những cuộc trò chuyện với những người xung quanh khi họ cứ mơ màng chẳng thèm để tâm đến những lời bạn nói? Trong một thế giới mà ít ai dừng nói để lắng nghe, thật khó để tìm một người nào đó lắng nghe và đồng cảm trong yên lặng tất cả nỗi lòng của bạn. Ngoại trừ những người ít nói.
2. Người ít nói thích quan sát nhiều hơn, và họ sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.
Trong một thế giới luôn vận động, không dễ để tìm một người suy nghĩ sâu, biết quan sát. Những người ít nói, mặc dù không trò chuyện nhiều, họ có khả năng “nhìn” người, nhìn việc hơn. Cứ hỏi những người ít nói về cảm nhận của họ thì biết, bạn hẳn sẽ ngạc nhiên vì những gì họ phản ánh. Điều này chứng tỏ, ít nói chính là quan sát và nhận xét nhiều hơn.

3. Người ít nói nghĩ trước- phát ngôn sau.
Bạn đã có kinh nghiệm trong việc lôi kéo mọi người trong những cuộc thảo luận chưa? Người vốn ít nói nhất nhóm đột nhiên lên tiếng. Và chuyện gì xảy ra? Tất cả đều lắng nghe. Với những lúc im lặng, họ dành thời gian đó để suy nghĩ trước khi nói. Và vì vậy, họ không chỉ làm người khác ít khó chịu hơn mà còn có thời gian để làm cho những gì họ nói trở nên chuẩn xác. Bởi vì họ chọn lọc câu từ để khi nói ra ai cũng phải nghe theo.
4. Người ít nói có vẻ dễ gần hơn.
Với sự ít nói, phong thái điềm đạm, những người như vậy thường được xem là những người ”bạn tâm tình” hoàn hảo. Họ là những người có đôi tai biết lắng nghe, được tôn trọng vì khả năng thấu cảm, sự bình tĩnh và sự nói năng cẩn thận.
5. Những lúc cô đơn họ sẽ làm việc có năng suất cao hơn.
Nhiều người ít nói là những người sống nội tâm, họ thường bị tấn công bởi cảm giác cô đơn. Tránh khỏi những tác động mà những người bình thường phải gặp, những người ít nói có thể đạt được kết quả tốt từ sự tập trung từ sự ít nói, trầm lặng của bản thân. Vì vậy, không khó để thấy những nhân viên ít nói ngồi ở một góc yên tĩnh tập trung làm việc hàng giờ liền.
6. Người ít nói hiếm khi nặng lời với những người khác.
Hiếm khi to tiếng hay hành động thái quá, người ít nói ít khi làm tổn thương người khác. Bạn sẽ khó thấy được cảnh một người bạn ít nói của mình ăn nói cuống cuồng, một nhân viên trầm tính ca vãn về sếp. Điều đó đơn giản là vì họ không “doạ nạt” những người xung quanh mà cố gắng để mọi chuyện nhẹ nhàng nhất có thể.
7. Sự yên lặng tạo nên sự bình tĩnh
Bạn đã từng thấy cách những nhân viên trầm tính, ít nói đối mặt với những dự án đầy căng thẳng chưa? Bạn sẽ thay đổi thái độ hoàn toàn vì phong thái điềm đạm mà họ mang đến cho bạn. Những người ít nói luôn hướng tới việc giữ bình tĩnh cho những người xung quanh.
8. Người ít nói: cô đơn và biết sử dụng sự cô đơn.
“Sự buồn tẻ và cô đơn của một cuộc sống thinh lặng kích thích một tinh thần sáng tạo” -Albert Einstein

Trong cuộc sống hối hả, những người ít nói dễ bị quên lãng. Nhưng những người được nhớ đến cũng không ít, họ là biên kịch, nghệ sĩ, nhạc sĩ và những người có suy nghĩ sáng tạo, tìm ra nguồn cảm hứng từ chính một thứ và duy nhất một thứ: sự cô đơn.

Yêu một người vô tâm, đáng sợ lắm!

08:30 |
Đừng sợ kết thúc, kết thúc chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Tất cả kết thúc đều có ý nghĩa cho 1 bắt đầu mới
Em đang yêu một người vô tâm. Em tự cũng biết chính mình đang bóp nghẹt trái tim yếu đuối của bản thân.Yêu anh, em có thể chấp nhận, hi sinh và tha thứ tất cả. Vì tình yêu em giành cho anh nó lớn lắm, lớn đến nỗi anh không thể hình dung được.Yêu anh, em làm mình đau hết lần này tới lần khác. Khi em buồn, em khóc chắc anh cũng không biết đâu. Lúc ấy, nếu có một điều ước, em sẽ ước rằng anh thương em.
Em nhớ anh vô cùng. Phía sau nỗi nhớ có gì, anh biết không? Là tiếc? Là thương? Là buồn? Là trách? Là tủi? Là đau? Là tự cắn chặt môi để ngăn tim rung lên tiếng nấc… Là phủ nhận quyền để mình được hạnh phúc… Là sống cuộc sống ngược chiều kim đồng hồ với những gì đã xảy ra…
Như cách anh làm tổn thương em,buộc em chấp nhận mình chẳng còn là gì trong biết bao nhiêu ngổn ngang nỗi lòng. Có thể em giỏi chịu đựng. Giỏi kìm nén cảm xúc. Nhưg không có ngĩa là em không biết đau. Ừ thì em hay cười. Em lúc nào cũg vui. Nhưg khong có ngĩa là em không thấy buồn. Nếu em thật sự là một cái gì đó trong anh, thì có lẽ anh đã hiểu em đang như thế nào.
Nhưng tại sao, em lại vẫn cứ bất chấp để yêu anh? Là em ngu ngốc hay mù quáng chăng. Ngay từ khi yêu anh em đã không cách nào tìm ra lối thoát cho riêng mình. Em chợt thấy thắc mắc: Anh này, yêu thương ấy là giả tạo hay thật lòng? Có thật như lời anh nói yêu em nhiều lắm? Yêu thương nhiều bao nhiêu để em có thể bỏ qua mọi thứ và chỉ biết có anh? Sao anh cứ tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác như thế? Đã bao giờ anh thử đặt mình vào vị trí của em, để biết em đau như thế nào chưa?
Bây giờ em đã nhận ra được nhiều điều, có những người em chỉ có thể giữ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này. Vậy mình buông tay anh nhé, em không thể cứ mãi ôm lấy một người làm em đau đớn.Ai rồi củng ít nhất một lần phải học quên đi người nào đó trong cuộc đời…
Em sẽ học cách quên anh dù có phải trả một cái giá khá đắt, em tin mình sẽ làm đượcc. Vì một người như anh không đáng, em sẽ gặp được người yêu em thật lòng mà không phải là anh. Em tin vào định mệnh, định mệnh cho em yêu anh thì cũng sẽ làm em quên anh được. Vì yêu anh, phí cả em ra. Ngày hôm nay, anh đã mất đi một người yêu thương anh hơn chình bản thân mình.

Nếu một ngày mình hết yêu nhau

08:27 |
Không dưới một lần , em tự hỏi , liệu khi em nhìn thấy một trong số những người yêu cũ em , đang trong tay với một người khác , thì em sẽ xử sự ra sao và họ sẽ giới thiệu với người yêu mới em là ai ? Em sẽ mỉm cười chào hỏi , rồi ”anh” sẽ giới thiệu với cô ấy em là người yêu cũ hay chúng ta sẽ vờ như chưa từng quen biết và bước qua nhau một cách vội vã?
Nếu ngày đó chẳng may xảy ra , thì anh hãy cùng em giả vờ , chúng ta giả vờ là không quen nhau anh nhé . Chứ đừng giới thiệu em là ”người yêu cũ” . Vì đối với mỗi con người , chẳng ai muốn là một thứ cũ kĩ trong nhau cả . Và nhất là đối với con gái chúng em , 3 từ đó nhạy cảm lắm , nó sẽ làm cho cả em và người yêu cũ anh cảm thấy khó xử .
Đã không còn là gì của nhau , xin đừng gọi nhau 3 tiếng ”người yêu cũ” … Vì cụm từ đó nghe đau lòng lắm . Nó chỉ đơn giản thế thôi , nhưng nhắc ta về một hồi ức đã qua , một kỉ niệm gì đó đã nhòa , nó khiến con người ta không khỏi đau xót hoặc tạm thời ”sống” trong hồi tưởng.
Chúng mình có thể đừng để những hình ảnh về những ký ức đã qua trở nên nhạt nhòa như một bộ phim đen trắng, được không? Cứ tưởng tượng ra việc anh và em cười gượng bắt tay nhau trên đường, rồi phải giả vờ cố gắng lắm mới nhớ lại được một chút kỷ niệm đứt nối mờ tỏ về đối phương, một chút kỷ niệm gì đó thật vô tư và không gợi lại chút gì buồn bã hay vấn vương, chỉ để nhắc nhau nhớ về một thời đã qua, để chứng minh rằng tất cả bây giờ đã trôi xa…Thấy sao mà miễn cưỡng, chông chênh thế, sao mà hờ hững, mong manh thế…
Nếu không còn là gì của nhau , xin anh đừng gọi em là ”người yêu cũ”. Chúng ta đã không thể coi nhau là bạn, không thể giả vờ quan tâm đến nhau bằng cách đôi lần vào wall facebook xem người kia đang sống thế nào thì là người dưng luôn cũng có sao đâu anh. Không ai thích là “người yêu cũ” của một ai đó, nhất là sau khi đã dốc cạn thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Những hứa hẹn ngày trước cũng đã cũ kỹ quá rồi. Em vẫn một mình, nên đôi lúc, em lấy chúng ra để hờn giận, để tiếc nuối, để trách mình và trách anh, trách cả duyên số. Còn anh, chẳng lẽ anh lại lấy ra để nói với người yêu hiện tại của mình?
Chi bằng nếu có thể , thì chúng ta hãy giả vờ như xa lạ , đừng gợi thêm cho nhau những day dứt , xót xa về điều xưa cũ , đừng để nụ cười trên môi không thể nở ra được với nhau , đừng để một ngày chúng ta chỉ còn biết thở dài ngao ngán với đôi mắt hoang hoải xa xăm khi được ”người yêu mới” hỏi về ”người yêu cũ” . Như vậy thì buồn và đáng tiếc lắm! Hãy để cho nhau lại những kí ức đẹp nhất , rồi tự mỉm cười khi nhớ về. Để nhau vào một chỗ trống trong góc nhỏ trái tim , để biết ai đó đã từng tồn tại , trong cuộc sống của nhau.
Trong cuộc đời này , chúng ta có thể gặp gỡ bao nhiêu người ? Bao nhiêu người có thể làm cho ta buồn, làm cho ta khóc , ta cười , ta vui , ta hạnh phúc? Vậy nên , tất cả những người đã từng làm được điều đó , hãy cất họ vào trong một phần của trí nhớ , đừng để họ trở nên cũ kĩ quá và mờ nhạt trong kí ức của chúng ta. Bởi nếu không , một ngày bất chợt ta sẽ khóc òa lên vì trong một lúc nào đó không thể nhớ ra họ , không còn chút dấu vết dù ta đã từng yêu người đó ra sao , từng vì một người mà thay đổi nhiều đến thế nào .

Để em dạy anh cách chia tay một người con gái

08:25 |
Ngày anh chuyển đến một thành phố khác vì công việc, em vẫn còn nhớ từng lời anh hứa với em, rằng anh sẽ vẫn đến thăm em, và em nhớ như in từng kế hoạch mà mình từng vẽ nên để cùng nhau làm vào những dịp nghỉ lễ...
Nhưng cũng không cần quá nhiều thời gian, em đã bắt đầu cảm thấy những rơi rớt đâu đó, những mảnh yêu thương cứ như thể dần dần tuột ra trên mỗi ngày nhung nhớ. Không tin nhắn, không điện thoại, đáp lại em chỉ là những im lặng đáng sợ như thế. Mỗi ngày, mỗi ngày em đều tỉnh dậy trong một cảm giác như thể em đang rơi tự do xuống tận cùng của thế giới. Em ước gì anh cho em một câu trả lời, một câu nói thôi để em biết dừng lại hay bước tiếp, một câu nói để em biết mình nên buông tay hay là tiếp tục.
Và câu nói ấy cũng đến...trong 1 tin nhắn ngắn ngủi. Chẳng cần một lời giải thích, anh chỉ xin lỗi rồi gạt em ra khỏi cuộc đời anh như thế...
Anh này, thế thì để em nói với anh cách chia tay một người con gái. Anh hãy đến trước mặt người con gái đó, trong một không gian đủ tối và đủ sáng, đủ im ắng nhưng đủ ồn ào, rồi hẵng nói với cô ấy lời chia tay. Đủ sáng, để anh có thể thấy những ánh màu nào đó vụt tắt đi trong đáy mắt, để nhận ra những yêu thương vỡ vụn trên khuôn mặt, và những đau đớn run lên nơi bàn tay hay bờ vai bé nhỏ. Đủ tối, để cô gái ấy có thể giấu đi những giọt nước mắt câm lặng, để giả vở mạnh mẽ quay đi. Đủ im ắng, để anh có thể nghe những lời cuối nhạt nhòa từ người con gái ấy, dù là chấp nhận hay trách móc. Đủ ồn ào, để cô ấy nghe thấy bản thân nên níu kéo từng giọt lý trí cuối cùng để giữ lại chút tự trọng cỏn con cho dáng đi hiên ngang trong giây phút ấy.
Anh ạ, thế thôi, để anh hiểu thế nào là làm tổn thương một người con gái. Không phải để anh sống dằn vặt trong quãng thời gian còn lại, mà chỉ đơn giản để anh biết nên cân nhắc trái tim thật sự cần gì. Những mảnh vỡ trong khoảnh khắc ấy có thể thức tỉnh anh về những mất mát đau thương rất thật trong cuộc sống đang trở nên rất ảo này.
Anh ạ, thế thôi, nếu có lần sau nói lời chia tay nữa, anh có thể làm như vậy không? Những dòng tin nhắn khiến anh cảm thấy dễ dàng cho ly biệt ấy, nhưng nó làm cho anh chai sạn trên con đường tìm kiếm hạnh phúc mất anh ạ. Đong bao nhiêu yêu thương cho đầy niềm tin của một người con gái mà anh lại dễ dàng đổ nó đi bằng vài con chữ?

Anh ạ, thế thôi...

Anh đã tự tay gạt bỏ niềm tin của em rồi đấy

08:13 |
Anh biết em đã xây dựng niềm tin của anh trong em như thế nào không?
Mỗi ngày qua đi,  em tự cho mình tin anh thêm một chút, một chút… đủ đến một lúc nào đó em có thể tin anh mọi lúc mọi nơi, cho dù anh không bên cạnh em, cho dù những tin nhắn, những cuộc điện thoại không được reply thì em vẫn tin tưởng rằng anh không bao giờ lừa dối em.
Vậy đấy, em đã từng kiên nhẫn học cách tin anh từng chút, từng chút như thế đấy, để  sau mỗi ngày niềm tin của anh với em ngày một vững chắc, và đến một lúc nào đó, vứt anh ở bất kì nơi đâu, dù cả tuần chẳng liên lạc gì, dù khoảng cách của anh và em có xa đến nhường nào, dù anh ở bên cạnh bất kì ai có thể khiến anh “say nắng” thì anh vẫn vững tin rằng luôn có em ở bên.
Và rồi tất cả những gì em nhận được sau khi cố công xây đắp là gì? Là anh phá vỡ tất cả nó chỉ trong một tích tắc yếu lòng của bản thân, anh để em đứng trơ chọi giữa đống niềm tin vỡ nát ấy trong tiếc nuối. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, rằng em không sao đâu, rằng em sẽ làm lại, rằng e, sẽ ổn thôi…  Em đã khóc, rất nhiều cho những vụn vỡ ấy.
Em là một con bé lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời nhưng người duy nhất em không thể lãnh đạm được là anh. Em đã có thể điên lên, em có thể phá tan tất cả, em có thể khiến anh giày vò và day dứt đến không thể chịu nổi nhưng rút cuộc em làm điều đó để làm gì? Để tự làm tổn thương cả em và anh ư? Có gì thay đổi không? Niềm tin của em có được gây dựng lại không? Em sẽ tin anh nhiều hơn ư? Không, em có thể ngu ngốc khi hết mực tin tưởng ấy, nhưng em sẽ không ngu ngốc tự làm đau chính mình nữa.
Anh ạ, những thứ đã vỡ dù có cố chắp vá để gây dựng lại cũng không còn được như xưa nữa, cũng như em và anh thôi, mãi mãi, và cứ thế chúng ta cứ xa nhau, cứ tự đẩy nhau ra xa thật xa như thế, đến lúc cả hai đều mệt nhoài mà buông tay ra. Anh đã tự tay gạt bỏ tất cả rồi đấy, và giờ anh vui rồi chứ?

Còn em, thì quá mệt rồi!

Hãy cho em một lý do để buông tay anh

08:25 |
Anh muốn chia tay vì anh không thể mang tới cho em một cuộc sống hạnh phúc. Em sẽ sung sướng hơn khi yêu một người đàn ông khác mà không phải là anh”. Đó là lí do anh đưa ra. Em không chấp nhận câu nói đó. Em sẽ chia tay anh, từ bỏ tình yêu này nếu anh cho em một lí do để chấm dứt mọi điều. Một lí do để em thấy là mình sẽ hạnh phúc khi không ở bên anh!
Anh luôn cảm thấy mình là người có lỗi khi yêu em mà không thể mang tới cho em một cuộc sống sang giàu. Anh chạnh lòng khi chàng trai nào đó dẫn bạn gái của họ vào một nhà hàng sang trọng, mua cho cô ấy một bộ váy đắt tiền hay tặng cho cô ấy những món quà xa xỉ. Anh lấy những điều đó làm thước đo cho giá trị tồn tại của anh trong cuộc đời em. Nhưng anh đã lầm rồi anh ạ.
Có thể một ngày nào đó anh sẽ giàu, sẽ mua cho em nhiều thứ tốt hơn thế nhưng anh sẽ không bao giờ đủ tiền để mua được cảm xúc của em. Hạnh phúc là một buổi tối mùa đông, anh đèo em đi trên con đường quen thuộc. Hơi lạnh phả vào mặt những làn gió rét buốt, hai đứa ghé vào một quán ngô nướng ven đường, hít hà làn khói và hơ tay trên chậu than ấm nóng. Hạnh phúc là khi anh hào hứng lựa cho em chiếc áo nào phù hợp với nhất với cái dáng người mảnh khảnh của em chứ không phải là anh rình rang mang về một chiếc áo đắt tiền nhưng em mặc chẳng vừa người. Hạnh phúc là khi em cảm thấy tim mình thắt lại khi anh tự tay làm tấm thiệp in hình hai đứa…Những điều đó dù sao này anh có giàu cũng chẳng bao giờ anh có đủ tiền để mua nổi cho em.
Em biết người đàn ông nào cũng muốn mang lại cho cô gái mình yêu những điều tốt đẹp nhất. Nhưng sự tốt đẹp đó không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với việc phải mang tới một cuộc sống dư giả về vật chất. Ở trong đời, đôi khi chỉ cần được bên nhau đã là một ân huệ lớn nhất rồi anh ạ. Anh đừng tự đặt lên vai mình những trách nhiệm quá nặng nề khi mà nó không phải là điều mang tới niềm hạnh phúc duy nhất cho em. Hãy cứ để tình yêu lớn dần trong tim, thế là một cách làm điều tốt nhất rồi anh ạ
Xin anh đừng gạt em ra khỏi cuộc đời anh bằng những lí lẽ: "Anh không thể mang tới hạnh phúc cho em". Hạnh phúc không phải một món hàng mà anh cố phải dùng mọi cách đạt được để đặt vào bàn tay em. Em không phải cô gái khi yêu chỉ ngồi và chờ đợi thứ hạnh phúc rẻ rúm mà anh mang lại. Hạnh phúc là khi cả hai đứa cùng cố gắng bên nhau, thậm chí hạnh phúc có thể là cái cảm giác đớn đau mà cả hai đứa cùng nhau trải qua. Xin đừng biến em trở thành kẻ ích kỉ và tầm thường khi bắt anh phải là người miệt mài mang tới cho em cái gọi là "hạnh phúc". Xin hãy để em được cùng anh xây lên hạnh phúc của chúng mình.
Hãy vất bỏ những nặng nề trong lòng anh. Đừng đặt nặng những điều vô nghĩa lí ấy. Chỉ cần mình bên nhau có nghĩa đó là hạnh phúc. Mọi khó khăn, trông gai hay cùng nhau vượt qua anh nhé. Xin đừng đẩy em ra xa khỏi cuộc đời anh mà hãy cộng em vào đó. Cộng cả những ước mơ, hoài bão, đớn đau và mệt mỏi. Đó là hạnh phúc của riêng em...

Gặp được nhau trong đời là một đặc ân, yêu được nhau trong đời là hạnh phúc!

Khi đàn ông 30!

08:22 |
Đàn ông 30 sau khi đi qua cả một thời trai trẻ nhiệt huyết, bốc lửa của tuổi 20, đã đi, đã đến đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn có lúc giật mình thoảng thốt.
Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc caravat hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện bò bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu.
Những năm 20, người ta uống bia uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30 tuổi bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng.
Cái thời 20 máu lửa sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời “không muốn gì cả” khi một thằng oắt con đầu vàng quần côn bó ép xe vào lề đường hất hàm “muốn gì?”. Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm “chỉ số AQ đủ dùng”.
Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào. Đàn ông 30 bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đoàng hoàng tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest.
Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong XH, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình.
Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30.
 Đàn ông 30 “thèm” một chân dài nhưng “cần” một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn.
 Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Đàn ông 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm thấy được sức gánh của đôi vai mình. Đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời.
Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn.
Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịch. Nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm.
Tuổi 30 đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ. Dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc.
Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình.
Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình
Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, mình được che chở cho gia đình.
Đàn ông 30 đủ tỉnh táo và bình tĩnh trước những đổ vỡ. Độ lượng hơn. Biết cách lý giải cuộc sống. Đàn ông 30 khẽ cười khi nhớ lại những năm 20 hừng hực của đời người. Ngẫm nghĩ và bắt đầu triết lý về tình yêu của những năm nông nổi, gật gù tâm đắc: “đàn ông như cái đĩa CD, cứ quay xung quanh mãi một lỗ thủng”.
Đàn ông 30 bắt đầu ngẫm nghĩ một chút về số phận mỗi khi nhìn lại con đường mình đã đi qua. Đàn ông 30 đã bắt đầu biết sợ.

Đàn ông 30 bắt đầu gắn mình với những ràng buộc để khó khăn hơn khi thực hiện một thay đổi lớn nào trong cuộc đời mình. Cuộc sống của đàn ông 30 không còn là của riêng bản thân anh ta nữa.

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không cùng nhau mà thôi

09:05 |
Sẽ không chúc người hạnh phúc. Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.
Thật ra điều đơn giản một cô gái cần đôi khi chỉ là được người mình yêu thương nắm lấy tay dắt qua đời tấp nập, dắt qua phố đông người. Cô ấy sẽ bước theo sau, nhẹ mỉm cười. Cái nắm im lặng, ấm áp ấy lại chính là lời tuyên bố hùng hồn nhất, rằng đây là người tôi muốn bảo vệ, đây là người tôi chọn để yêu thương. Đó là tín hiệu cho một mối quan hệ, cho một sự bắt đầu.
Vậy nên khi yêu thương không còn được riêng dành, khi bàn tay đã lạnh muốn rụt buông tìm hơi ấm khác, đã không còn sức níu với, người ta gọi là chia tay.
Công bằng mà nói, khi chúng ta yêu thương, hạnh phúc được chia làm hai. Nên lúc chia tay, niềm đau cũng chia làm hai. Đây một nửa người, một nửa phần ta.
Yêu thương không thể cân đo đong đếm, nỗi buồn cũng thế. Vậy nên khi xác định đặt hai từ chia tay cho mối quan hệ của chúng mình cũng chẳng thể đo được ai buồn hơn ai, ai hối tiếc hơn ai, ai dằn vặt hơn ai. Người nhỉ?
Mà… một mối quan hệ đã không rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu và tiếp diễn, thì khi chấm hết có cần phải rõ ràng hay không?
“Nếu như em phải rời xa anh, hãy cho em im lặng anh nhé. Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết được người buồn nhất chính là em”
Rồi sẽ không còn những tin nhắn chăm chút nhau ngọt ngào. Không tin nhắn chào ngày mới. Không kể nhau nghe những vui buồn xảy ra lúc cuối ngày. Không ân cần chúc ấm áp, ngủ ngon. Ban đầu sẽ hơi khó chịu, nhưng rồi sẽ quen thôi.
Rồi sẽ không còn những bất chợt hẹn hò, những ngón tay đan vào nhau xuống phố. Không những tối khuya người dong xe qua nhà đón ta cùng ăn tối
 Phải làm điều mà cả hai chúng ta đều ghét: ăn một mình.
Rồi khi nhìn những đồ vật gắn bó, bắt gặp những kỉ niệm ngày xưa sẽ thấy nhói lòng. Liệu rồi tim sẽ nhớ khoảnh khắc khi hạnh phúc diễn ra hay cười buồn “Tại sao mọi thứ xung quanh vẫn thế chỉ lòng người thay đổi”? Ừ thì dù buồn vẫn cười.
Rồi người cũng về bên ai kia – ai đó khác ta. Hạnh phúc sẽ trọn vẹn cho người. Cô đơn sẽ tròn vẹn nơi ta. Mọi thứ sẽ thôi lơ lửng lưng chừng. Vì những gì đứng trước hai chữ "người ta" đều khiến lòng mất ngọt. Như áo của người ta, tin nhắn của người ta, Tình Yêu của người ta, người yêu của người ta, sách của người ta, tiền của người ta, đồ của người ta... Vậy rồi cái gì là của mình? Ừ thì trừ những thứ không phải của người ta ra, còn lại là của mình. Ai bảo chữ "người" đứng trước chữ "ta" làm chi, nên phần người luôn là ưu tiên, là trước. Phận ta là kẻ ở sau. Cả ngôn từ còn phân định rõ như thế thì ta còn biết cãi lại thế nào.
Rồi đôi bàn tay sẽ vẫy chào để nói lời tạm biệt. Bàn tay tự nắm lấy tay những khi hồi hợp, giữa phố đông người, giữa đêm mất ngủ. Bàn tay đưa lên ôm lấy mặt, khóc rưng rưng. Bàn tay tự lau nước mắt, tự vuốt tóc khi cười.
Sẽ không chúc người hạnh phúc.
Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.
Có thể là sai, "Nhưng em nếu yêu một người mình không thuộc về thì em có sai?"

Vậy, tụi mình chia tay nhau nha!

Sao anh không gọi em dậy?

08:23 |
Khi họ mới kết hôn, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, thậm chí trong nhà đến cái tivi cũng không có, nhưng cô không bao giờ hối tiếc vì đã lấy anh. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, giây phút cô cảm thấy hạnh phúc nhất là mỗi buổi tối khi đi ngủ được nằm gọn trong vòng tay anh, gối đầu lên bờ vai vững chãi của anh.
Có lẽ vì vòng tay anh vỗ về, cũng có lẽ vì mệt nên cô thường ngủ rất ngon lành. Mỗi buổi tối, khi anh bắt đầu thì thầm kể chuyện cho cô nghe thì cũng là lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ. Cho nên chưa bao giờ cô nghe trọn vẹn một câu chuyện anh kể.
Còn anh thì ngược lại. Mỗi sáng khi thức dậy cô đều thấy hai mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cả đêm anh không hề ngủ được. Cô hỏi anh có phải bị mất ngủ thì anh chỉ cười lắc đầu nói: "Không! Anh vẫn ngủ rất tốt". Khi ấy cô lại nũng nịu véo nhẹ tai anh giả bộ giận dỗi: "Có phải nhân lúc em ngủ say lại lẻn ra ngoài với cô nào khác phải không?" Rồi cả hai bọn họ đều bật cười, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc!
Cô là nhân viên soát vé trên xe buýt, còn anh chính là tài xế trên chiếc xe đó. Có lẽ vì ngày ngày cùng làm việc với nhau nên anh và cô dần yêu thương tự lúc nào. Nhưng đối với một người lái xe mà nói, việc mất ngủ là một điều vô cùng nguy hiểm.
Có những lúc đang đợi khách, cô thấy anh tranh thủ ngục đầu xuống tay lái ngủ ngon lành. Cô không nỡ gọi anh dậy, nhưng lại không thể không gọi anh. Bởi vì cô không thể để hành khách cùng cô đợi đến lúc anh tỉnh dậy.
Cô nghĩ anh bị bệnh mất ngủ nên ngược xuôi khắp nơi tìm mọi cách chữa bệnh cho anh. Nào là mua gối mát xa, dùng nước nóng ngâm chân cho anh trước khi đi ngủ, rồi mua sữa cho anh uống hàng tối. Anh đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của cô, dường như muốn an ủi cô vậy. Nhưng tất cả mọi cách đều vô tác dụng.
Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy, anh đã dậy từ lúc nào chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho hai người. Và hai quầng mắt anh vẫn ngày một thâm hơn, sâu hơn. Trông anh ngày càng mệt mỏi tiều tụy.
Cứ thế cô dần quen với việc mất ngủ của anh, quen với những cái ngáp dài trên đường, quen với việc ngủ gục trên tay lái của anh. Cô cũng chuyển chỗ thu vé của mình ngay sát bên ghế anh ngồi, để có thể kịp thời nhắc nhở mỗi khi anh xao nhãng, dù cô biết vốn dĩ anh là người lái xe vô cùng cẩn thận.
Một đêm, cô mơ một cơn mơ ác mộng, cô cứ thế gào khóc trong mơ, cho đến lúc anh gọi cô tỉnh dậy. Tỉnh dậy rồi cô vẫn khóc. Anh nhè nhẹ vỗ lên lưng cô như một đứa trẻ không ngừng an ủi: "Ngoan nào, ngoan nào... Có anh ở đây rồi!" Cứ như vậy cho đến khi cô dần chìm vào giấc ngủ...
Dịp Quốc khánh, em gái cô đến chơi. Buổi tối cô em nháy mắt tinh nghịch nói với anh: "Anh rể! Hôm nay nhường chị ngủ với em một đêm nhé!". Anh đỏ bừng mặt bẽn lẽn cười hiền lành. Giữa đêm đang say giấc bất giác cô bị cô em lay mạnh gọi dậy: "Chị! Sao mới ngủ lại nói mê rồi?" Cô lơ mơ không hiểu lại xoay mình chìm vào giấc ngủ. Được một lúc cô em gái lại hốt hoảng lay cô tỉnh dậy.
Cô bực bội gắt lên: "Em làm sao thế? Có để chị ngủ yên không?" Cô em gái cũng phụng nhịu giận dỗi: "Em đang ngủ, chị cứ vừa gào, vừa khóc ầm ĩ như thế sao mà em ngủ được".
Câu nói của em gái khiến cô choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn em hỏi: "Sao vậy? Chị lại nói mê à? Sao chị không biết nhỉ?" Em gái cô lắc đầu khó hiểu "Lạ thật! Sao chị kết hôn bao lâu rồi mà anh ấy không biết chị nói mê sao? Thế anh ấy vẫn ngủ ngon được à?"
Cô ngẩn người sực tỉnh rồi đột ngột nhảy phắt xuống giường chạy vào phòng khách nơi anh đang ngủ. Cô rón rén lại gần anh, hơi thở anh đều đều nhịp nhàng, trông anh ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Hóa ra là vậy! Hóa ra không phải anh bị mất ngủ, mà là hằng đêm tiếng nói mê của cô đã khiến anh không thể nào ngủ được. Nước mắt cô cứ thế rơi lã chã. Đúng vậy. Từ nhỏ cô đã có tật nói mê sảng trong lúc ngủ. Vì vậy ở nhà cứ giữa đêm cô lại bị mẹ và em gái gọi dậy vì không ngủ được. Hồi học đại học ngủ trong ký túc xá cô cũng làm các bạn ngủ cùng phòng nhiều phen hoảng sợ.
Cho đến khi lấy anh, cô luôn được ngủ rất ngon lành. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ được tật xấu ấy. Hóa ra không phải vậy. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có thay đổi đi chăng nữa chỉ là người nằm cạnh cô. Từ trước đến nay để cô được ngủ yên anh không bao giờ nỡ gọi cô tỉnh dậy. Chỉ duy nhất đêm hôm trước do thấy cô gào khóc quá anh mới lay cô thức giấc...
Nhìn thấy cô anh lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao lại chạy sang đây?" Cô cứ thế ôm chặt lấy anh khóc. "Tại sao... tại sao buổi tối em hay nói mê mà anh không gọi em dậy?"
Anh dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười hiền hậu: "Ngốc ạ! Gọi em dậy làm gì chứ?Được thấy em ngủ là niềm vui lớn nhất của anh. Thấy em cười nói trong giấc mơ anh có thể biết em đang vui, thấy em kêu khóc, anh biết em đang hoảng sợ, anh càng nghĩ anh phải luôn bên ở bên em... Bởi vì anh yêu em nên anh muốn mơ những giấc mơ của em, vui với giấc mơ của em, buồn với giấc mơ của em... Điều đó không phải là rất lãng mạn sao?"

Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng anh bật khóc...

Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?

16:16 |
Con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà người ta không xứng đáng, con muốn chăm sóc người thân của con chứ không phải một người dưng xa lạ.
Đã lâu rồi con không viết, con không dành hàng giờ cho cuốn nhật ký hay đánh word để gửi blog hay các trang tâm sự. Đã lâu rồi con cũng không về với mẹ chỉ để kể lể chuyện tình cảm của con. Con bị cuốn theo những cái gọi là bộn bề cuộc sống, là tương lai, là công việc, là hoài bão, là tham vọng.
Trước đây mẹ từng nói "con gái yêu nhiều sẽ mất duyên" khi thấy con cứ chấp chới giữa các mối tình không đầu không cuối, con thì không sợ mất duyên, con chỉ lo tim con sẽ ít đập nhanh hơn, vì bình tĩnh, bình tĩnh vì từng trải.

Và thực sự bây giờ con đã chẳng còn bị lênh đênh trong những tình cảm khó kiểm soát nữa.Ngày hôm nay con đã trưởng thành hơn rất nhiều, con hiểu con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà thực sự người ta đâu xứng đáng.
Tại sao con được bố mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời mà con lại phải về chăm sóc cho những người dưng xa lạ. Con cảm thấy sợ hãi trước những mối quan hệ hôn nhân, bộn bề trước lo toan cuộc sống cơm áo gạo tiền, lo lắng trước những mối quan hệ ngoài luồng. Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?
Ngày trước con cũng từng một thời yêu đương mơ mộng, kiếm tìm những tình cảm không đầu không cuối. Rồi cuối cùng con lại trở lại với một trời hoang hoải.
Con tự hỏi trên đời này sẽ có bao nhiêu người con gái như con? Yêu nhầm người và thương sai lúc. Đường yêu gấp khúc, loanh quoanh mãi không tìm thấy một quãng đường tình phẳng phiu.
Sau những hoang hoải đó, con đã tự biết cách đứng lên. Con vẫn sẽ yêu và tìm người đàn ông yêu con thật lòng, nhưng niềm tin không bao giờ con trao trọn vẹn nữa. Con sẽ dịu dàng vừa đủ và biết sử dụng móng vuốt khi cần. Con trai là vậy, thằng nào cũng mở miệng ra khăng khăng là một lòng một dạ. Nhưng thực chất là lòng với con này còn dạ với con kia..Thế còn ruột, gan, phèo, phổi nằm ở con nào ai mà đoán được. Tuổi thanh xuân vốn đã keo kiệt từng ngày, cớ gì con cứ phải bận lòng vì những thứ chẳng đi đâu vào đâu đó.
Con cũng đã từng có những mối hận thù trong quá khứ, hận người đã từng nhẫn tâm quăng quật con vẫy vùng trong thương đau.Con cũng đã từng có những đêm khóc đến vật vã. Sự ích kỷ của một đứa con gái, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào...
Nhưng hiện tại, con đã đủ trưởng thành để bình tâm trở lại..để tha thứ cho cái quá khứ ngày xưa.
Con học được cách không phụ thuộc, không dựa dẫm và cũng chẳng yếu mềm, là đứng vững trong trời đấy, không cần phải tầm gửi vào ai.
Đã từng lúc con nhấm nháp nỗi hận thù từng chút một để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng.
Nhiều lúc giữa bộn bề cuộc sống, con cũng cảm thấy cần lắm một bờvai giúp con xua tan những áp lực vô hình, đó là một chiều lững thững trên phố, với ánh đèn phủ mờ tâm trạng, bụi bay vào mắt, nhòe nhoẹt nước, run vai khóc nấc. Nhiều lúc con tự hỏi, tình yêu chỉ đơn giản là mối quan hệ không rõ ràng, nhập nhằng giữa yêu và thương, giữa quyền lợi và trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta ca tụng đến thế.
Rồi con nhìn lại quãng đường và thấy mình cũng đã mắc sai lầm khi con yêu ai cũng dốc hết ruột gan của mình ra cho người ta biết, để người ta chà đạp không thương tiếc. Con sai lầm khi đã dốc cạn hết thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Con gái mà đôi khi vẫn thế, không được lý trí lắm mẹ ạ, một khi bị tấn công sẽ trở thành tù binh của ái tình.

Mẹ đừng buồn phiền trước những suy nghĩ đó của con mẹ nhé. Nếu may mắn rằng mai đây sẽ có người giúp con xóa nhòa được những suy nghĩ đó, thì mẹ cũng tin rằng con đủ mạnh mẽ để không phải phụ thuộc vào ai.

Nếu bạn yêu một cô gái ít nói

08:24 |
Yêu một cô gái ít nói, chắc hẳn sẽ có lúc bạn phát cáu về sự im lặng của cô ấy. Im lặng, chính là nơi giấu mình hoàn hảo nhất của những cô gái ít nói. Không ai có thể biết được họ đang nghĩ gì, muốn gì... Thực ra, đơn giản chỉ là họ cần được tĩnh lặng..
Cảm giác khó gần gũi là một trở ngại do những cô gái ít nói mang lại. Nhưng đó cũng là một lợi thế. Vì sao ư? Con người thường vốn dĩ tò mò về những người trông lạnh lùng. Sẽ có vô vàn câu hỏi đặt ra đối với những người trông có vẻ "bí ẩn".

Yêu một cô gái ít nói, nếu có thể, hãy kiên nhẫn với cô ấy. Những cô gái kiểu này, thường có xu hướng sống nội tâm. Họ ít khi thể hiện cảm xúc của chính mình. Không quá phức tạp đâu, chỉ là họ luôn lo sợ không ai hiểu được họ. Họ chỉ chia sẻ những điều thầm kín với những người họ thật sự tin tưởng!
Yêu một cô gái ít nói, thay vì thường xuyên đưa cô ấy đến các buổi tiệc tùng đông người, bạn có thể đưa cô ấy đến hiệu sách. Những cuốn sách luôn có sức hấp dẫn lớn đối với họ. Nếu họ có khóc vì những câu chuyện cảm động hay tự dưng cười phá lên vì những câu chuyện hài hước, thì đó cũng là điều bình thường thôi!
Yêu một cô gái ít nói, bạn đừng buồn và hỏi: "Sao cô ấy không líu lo như những cô gái khác? Sao cô ấy nhí nhố cười đùa?..." và ti tỉ câu hỏi kiểu kiểu thế. Vỏ bọc lạnh lùng che giấu đi con người sôi nổi, nhiệt huyết trong họ đấy thôi!
Yêu một cô gái ít nói, bạn sẽ thấy được sự ân cần, thấy được sự quan tâm một cách thầm lặng của họ. Họ sẽ không hỏi: "Anh bị ốm à?". Thay vào đó, họ sẽ lẳng lặng đi mua thuốc về cho bạn...
Yêu một cô gái ít nói, bạn sẽ không thấy được sự hò hét khi cổ vũ, thay vào đó, sẽ là nụ cười lấp lánh nơi khóe mắt, là giọt nước mắt họ lén lau khi bạn thành công...
Yêu một cô gái ít nói, cô ấy sẽ không nói: "Đừng buồn anh!", thay vào đó, họ sẽ nắm tay bạn thật chặt theo bạn suốt chặng đường chông gai trước mắt!
Một cô gái ít nói sẽ đem lại cho bạn cảm giác tin cậy, an toàn. Không quá ồn ào, cô gái ấy sẽ đem lại cảm giác bình yên khi bạn gặp khó khăn, trở ngại trong cuộc sống.
Một cô gái ít nói sẽ rất ít khi bộc lộ cho bạn thấy họ đang đau đớn, phiền não như thế nào. Họ đã quen với việc chôn chặt, giấu kín cảm xúc của mình. Không phải họ không tin tưởng bạn. Chỉ là, họ cảm thấy an toàn với điều đó.
Yêu một cô gái ít nói, đôi khi bạn sẽ "giật mình" về sự hài hước, dí dỏm của cô ấy. "Thót tim" khi thấy nụ cười tỏa nắng thay cho vẻ "băng giá" hàng ngày của họ. Đôi khi, bạn sẽ phải bật cười về những hành động ngốc nghếch kiểu trẻ con của cô ấy. Bạn sẽ nhận ra: Cô ấy cũng vô cùng đáng yêu đấy chứ!

Nếu trong đầu bạn đang hiện lên hình ảnh của một cô gái ít nói khi đọc bài viết này, hãy trân trọng và yêu thương cô ấy thật nhiều, nhé!

Nếu chúng mình lấy nhau thì sẽ như thế nào anh nhỉ?

08:26 |
Nếu chúng mình lấy nhau, sẽ như thế nào nhỉ, 2 năm nữa, hay 3 năm nữa, tương lai thì không thể nói trước được rồi, vậy em có thể cùng anh xây đắp ngôi nhà nhỏ không? Em không biết nữa, chỉ biết rằng ...
Thời gian yêu anh cũng mới đây thôi nhưng cũng đủ để em mong muốn được chung sống cùng một mái nhà với anh, cùng gắn bó và làm đẹp cho tổ ấm của mình, anh yêu ạ!


Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn chúng mình sẽ có công việc thật ổn định trước khi chính thức thuộc về nhau vĩnh viễn. Em không cần chúng mình có một công việc kiếm ra nhiều tiền để trở nên quá giàu có, cũng không mong mình sẽ trở thành ông này hay bà kia. Chỉ cần một công việc có thể giúp chúng mình ổn định cuộc sống và không phải lo thiếu trước hụt sau. Chỉ mong mình luôn cố gắng mỗi ngày để chính chúng mình tốt hơn và biết chi tiêu đồng tiền mình làm ra một cách hợp lý nhất. Và cũng vì em không muốn chúng mình bị cuốn vào vòng xoay cơm – áo – gạo – tiền mà quên mất đi sự hiện diện của người còn lại trong cuộc đời mình. Trước tất cả mọi thứ, em mưu cầu sự bình yên trong ngôi nhà nhỏ có anh và em.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn lễ cưới của mình sẽ được trang trí bởi màu xanh blue và màu trắng tinh khôi. Màu xanh tượng trưng cho một tương lai tươi sáng với vô vàn niềm hy vọng của chúng ta và màu trắng tượng trưng cho những điều đầu tiên đẹp đẽ nhất. Và đương nhên, mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn căn phòng nhỏ của mình sẽ không có ban công mà chỉ có cửa sổ hướng ra ngoài, để mỗi sớm mai ánh nắng ấm áp sẽ gõ cửa đánh thức mình dậy. Em không muốn có ban công cũng bởi em không thích mỗi lần anh muộn phiền là lại lẩn ra đó một mình trầm ngâm. Sẽ tốt hơn nếu anh nắm tay em, ôm em vào lòng và cùng ngắm nhìn bầu trời sao kia, em sẽ nhỏ to vào tai anh, thổi phù chúng đi và rồi sớm mai anh sẽ giải guyết việc thật tốt. Em luôn mong muốn mình được là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho anh, chồng yêu ạ!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, có chắc sẽ không tránh được những lần đôi co, bất đồng quan điểm. Vì anh và em cũng chưa lần nào to nhỏ chuyện gì đến nỗi gay gắt nên em cũng chưa hình dung được anh tức giận sẽ như thế nào nhỉ? Dù sao tính anh em cũng hiểu, sẽ không có chuyện cả hai cùng gân cổ lên để gào đâu. Em muốn chúng ta sẽ nhau giải quyết những mâu thuẫn, tranh cãi một cách tinh tế và sâu sắc nhất chứ không muốn một trong hai người nhận bừa lỗi thuộc về mình để cố gắng lấn lướt cho qua mọi chuyện.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn con của chúng mình sẽ có cả gái và cả trai. Em muốn con trai thật giống anh, vì đó là cách duy nhất cho em được gián tiếp ngắm anh trưởng thành. Con gái thì hẳn xinh đẹp hơn mẹ nó rồi, những gì đẹp nhất của anh và em sẽ dành cho con hết. Em muốn tên ở nhà của hai đứa nó là..... ( thôi em sẽ nói sau cho anh biết ^^). Tên thật là thứ mà chúng ta sẽ mang theo mãi mãi bên mình nên anh và em sẽ cùng nghĩ cho chúng những cái tên hay ho và đẹp nhất nhé.


Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn mỗi buổi chiều sau khi đi làm về sẽ ghé chợ mua vài thứ về nấu cơm tối cho anh và con.Anh sẽ đi đón con nhé, anh sẽ cùng con chơi thể thao, sẽ có những khoảng thời gian cha con tâm sự và anh sẽ cho con những bài học thật bổ ích ngoài giờ lên lớp. Em sẽ ở nhà nấu nướng chờ anh và con về để cùng ăn bữa cơm gia đình. Sau bữa cơm tối, gia đình nhỏ của mình sẽ quây quần bên nhau, cùng nhau xem tivi và cùng ăn những món tráng miệng. Sau đó chúng mình sẽ dạy con học. Anh dạy con học Toán nhé, em sẽ dạy con làm Văn. Chúng ta cùng hướng con trở thành một nhân tố có ích cho xã hội sau này.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn sẽ có những ngày cuối tuần chúng mình "trốn" con để hẹn hò café như những ngày còn trẻ. Thỉnh thoảng anh sẽ chở em đi ăn tối, đi ngắm trăng này, cùng ôn lại kỷ niệm của ngày mới quen,... Cảm giác như những kỉ niệm về tình yêu ở những ngày trẻ tuổi đang trở về bên mình, để tình yêu của anh và em luôn rạo rực, luôn như thuở ban đầu, cuồng nhiệt và ấm áp <3!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, chúng mình sẽ ngày càng già đi và con chúng mình sẽ khôn lớn. Lúc đó em muốn cùng anh đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, và đây cũng là đất nước mà cả hai đứa khao khát được đặt chân đến. Rồi chúng mình sẽ về với biển Nha Trang, để cảm nhận cho bằng hết cái mặn mòi và hương vịnồng ấm của gió biển quê em ở cái tuổi xế chiều. Rồi chúng mình lại nắm tay nhau trở về Hà Nội, nơi đã gián tiếp đưa chúng mình đến với nhau.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn tình yêu tụi mình cứ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu. Em muốn những lần mệt mỏi, áp lực hay bế tắc, chỉ cần quay lại phía sau lưng là anh đã đứng sẵn ngay đó chờ em, sẽ dang tay để em chạy lại và ôm em vào lòng. Và anh cũng vậy, khi anh có những điều không.vui, mệt mỏi hay áp lực ở nơi anh làm, chỉ cần anh mở cửa, bỏ giày ra và bước vào nhà, mọi buồn phiền sẽ ở lại bên ngoài cánh cửa, trước mặt anh chỉ còn là những bình yên và ấm áp. Ngôi nhà nhỏ của chúng mình sẽ là nơi đầy ắp tiếng cười của niềm vui và hạnh phúc. Dù có đi đâu xa, em chỉ mong anh luôn nhớ rằng, có một nơi và những người thương yêu luôn chờ anh trở về.
Trước khi em viết những dòng này, anh có biết là em đã khóc cho bằng hết những muộn phiền và lo lắng của tương lai xa xăm kia tan biến hết và trôi sạch đi rồi. Vì em biết có ngồi đây mà nghĩ suy thì cũng khó mà lường hết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù có biến cố đến đâu, chỉ cần anh vẫn nắm tay em, vẫn muốn em cùng xây đắp ngôi nhà tình yêu thì tình em vẫn trao anh sâu đậm như ngày hôm nay. Em tin sự cố gắng của cả hai sẽ được đền đáp xứng đáng. Và anh à, tất cả những điều em viết trên này có thể là mộng mơ, nhưng em sẽ cố gắng biến nó trở thành sự thật. Em tin là như vậy. Anh, hãy nói cho em biết anh cũng muốn những điều này chứ?!

Gửi tặng anh, người thương của em!

Giá như em đừng yêu anh quá nhiều

15:37 |
- Em yêu anh nhiều lắm!
- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi…
…………………………
Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.
Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.
Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.
Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm chết dần những cảm xúc ấy.

Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn sự tủi nhục đơn côi.
Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, chỉ còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.
Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu… Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy… Và cắn xé thân hình bé nhỏ của tôi.
Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.
Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.
Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn…
………………………………..
Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ nhưng vẫn chỉ là một… thằng bé.
Từ “thằng bé” giải thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách nhiệm trong việc làm.
Nếu một “thằng bé” được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.
Nhưng tôi không yêu một “thằng bé” được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hả hê với những “hậu quả” và luôn xem đó là “thành quả”. Nó cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một “‘thằng bé” quá đà trong cảm xúc và hung hãn trong hành động.
Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.
Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàng ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.
Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tính của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.
Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.
Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.
Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?
Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.
Đó là trải nghiệm.
Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng “lừa đảo” suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã “lừa đảo” bản thân rất thành công… để nhịn nhục một thằng đàn ông khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.
Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng. Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gái đó về tình yêu và về đàn ông.
Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và cái nhìn méo mó về đàn ông. Song. tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, nên tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.
Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa con nít nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi… Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó….Thời gian được tính bằng… hàng năm ròng.
Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo người đó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.
Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.
Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi lần “giải quyết nhu cầu sinh lý” ở cái máy này thì người dùng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.
Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là ănn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó. Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta có yêu mình hay không. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên “đỉnh” thì là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.
Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương tự như thế thôi.
Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta… Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.
……………………………………
Nhưng tôi vẫn dứt ra được.
Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.
Bởi tôi không tự dứt ra được.
Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.
Anh ta đính hôn.
Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.
Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc… Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.
Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một câu nói còn y nguyên hình vết chém rằng: “Anh yêu cô ấy!”. Khi đó tôi 20 tuổi.
…………………………………
Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng. Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh. dã man. lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.
Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.
Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn ông với tôi, nên họ vẫn là con người.
Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.
Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một người, chấp nhận đến cam chịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.
Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.
Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi… nói quá ít. Bởi vì tôi…. luôn mỉm cười. Bởi vì…. tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì… tôi không hề phản kháng.
Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì… không biết cách ghen tuông. Tất nhiên rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên phải lăng nhăng như thế.
Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!
………………………………………..
Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tối nọ.
Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.
Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa….
Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.
Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.
Tôi yêu anh ấy.
Tôi như được tái sinh.
……………………………………….
Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:
- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!
Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.
- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.
………………………………………….
Tôi đã sai!
Có biết tôi sai từ đâu không?
Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.
Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách yêu kiểu “rút kinh nghiệm” từ những người trước của mình. Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.
Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tin của tôi đối với bản thân mình.
Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này…. Và anh mệt mỏi.
Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thể nào chịu đựng nổi.
Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản tính của phụ nữ lắm điều.
Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.
Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.
Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người… khác… Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó….
– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!
- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà bởi vì anh luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có thể yêu em nhiều hơn…
- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
- Em không cần phải cho anh biết điều đó…
- Oh, em hiểu…. Bởi vì… đôi khi… phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!
Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên…
Thả lỏng ra… và rồi nắm lại thật chặt!

– Anh rất yêu em!

Lí do con gái cúp máy trước

14:49 |
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt...

Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

luon_cho_em_cup_may_truoc_1

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy.


Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.


Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, "Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.