Nếu một ngày mình hết yêu nhau
Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014
Không dưới một
lần , em tự hỏi , liệu khi em nhìn thấy một trong số những người yêu cũ em ,
đang trong tay với một người khác , thì em sẽ xử sự ra sao và họ sẽ giới thiệu
với người yêu mới em là ai ? Em sẽ mỉm cười chào hỏi , rồi ”anh” sẽ giới thiệu
với cô ấy em là người yêu cũ hay chúng ta sẽ vờ như chưa từng quen biết và bước
qua nhau một cách vội vã?
Nếu ngày đó chẳng
may xảy ra , thì anh hãy cùng em giả vờ , chúng ta giả vờ là không quen nhau
anh nhé . Chứ đừng giới thiệu em là ”người yêu cũ” . Vì đối với mỗi con người ,
chẳng ai muốn là một thứ cũ kĩ trong nhau cả . Và nhất là đối với con gái chúng
em , 3 từ đó nhạy cảm lắm , nó sẽ làm cho cả em và người yêu cũ anh cảm thấy
khó xử .
Đã không còn là
gì của nhau , xin đừng gọi nhau 3 tiếng ”người yêu cũ” … Vì cụm từ đó nghe đau
lòng lắm . Nó chỉ đơn giản thế thôi , nhưng nhắc ta về một hồi ức đã qua , một
kỉ niệm gì đó đã nhòa , nó khiến con người ta không khỏi đau xót hoặc tạm thời
”sống” trong hồi tưởng.
Chúng mình có
thể đừng để những hình ảnh về những ký ức đã qua trở nên nhạt nhòa như một bộ
phim đen trắng, được không? Cứ tưởng tượng ra việc anh và em cười gượng bắt tay
nhau trên đường, rồi phải giả vờ cố gắng lắm mới nhớ lại được một chút kỷ niệm
đứt nối mờ tỏ về đối phương, một chút kỷ niệm gì đó thật vô tư và không gợi lại
chút gì buồn bã hay vấn vương, chỉ để nhắc nhau nhớ về một thời đã qua, để chứng
minh rằng tất cả bây giờ đã trôi xa…Thấy sao mà miễn cưỡng, chông chênh thế,
sao mà hờ hững, mong manh thế…
Nếu không còn
là gì của nhau , xin anh đừng gọi em là ”người yêu cũ”. Chúng ta đã không thể
coi nhau là bạn, không thể giả vờ quan tâm đến nhau bằng cách đôi lần vào wall
facebook xem người kia đang sống thế nào thì là người dưng luôn cũng có sao đâu
anh. Không ai thích là “người yêu cũ” của một ai đó, nhất là sau khi đã dốc cạn
thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Những
hứa hẹn ngày trước cũng đã cũ kỹ quá rồi. Em vẫn một mình, nên đôi lúc, em lấy
chúng ra để hờn giận, để tiếc nuối, để trách mình và trách anh, trách cả duyên
số. Còn anh, chẳng lẽ anh lại lấy ra để nói với người yêu hiện tại của mình?
Chi bằng nếu có
thể , thì chúng ta hãy giả vờ như xa lạ , đừng gợi thêm cho nhau những day dứt
, xót xa về điều xưa cũ , đừng để nụ cười trên môi không thể nở ra được với
nhau , đừng để một ngày chúng ta chỉ còn biết thở dài ngao ngán với đôi mắt
hoang hoải xa xăm khi được ”người yêu mới” hỏi về ”người yêu cũ” . Như vậy thì
buồn và đáng tiếc lắm! Hãy để cho nhau lại những kí ức đẹp nhất , rồi tự mỉm cười
khi nhớ về. Để nhau vào một chỗ trống trong góc nhỏ trái tim , để biết ai đó đã
từng tồn tại , trong cuộc sống của nhau.
Trong cuộc đời
này , chúng ta có thể gặp gỡ bao nhiêu người ? Bao nhiêu người có thể làm cho
ta buồn, làm cho ta khóc , ta cười , ta vui , ta hạnh phúc? Vậy nên , tất cả những
người đã từng làm được điều đó , hãy cất họ vào trong một phần của trí nhớ , đừng
để họ trở nên cũ kĩ quá và mờ nhạt trong kí ức của chúng ta. Bởi nếu không , một
ngày bất chợt ta sẽ khóc òa lên vì trong một lúc nào đó không thể nhớ ra họ ,
không còn chút dấu vết dù ta đã từng yêu người đó ra sao , từng vì một người mà
thay đổi nhiều đến thế nào .
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét