Chỉ là em không còn chiếm trọn tim anh

11:00 |
 Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…
 Sau khi mình chia tay, mọi người đều nói là em quá dại dột khi để mất anh như thế. Mọi người nói em phải đấu tranh đến cùng để giữ anh lại. Ngần ấy năm yêu nhau, tại sao em lại dễ dàng buông tay để đẩy anh vào vòng tay kẻ khác.
Như thế phải em phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Họ nói yêu là phải đấu tranh giữ được người mình yêu. Còn em, em cam chịu chấp nhận chia tay, đón nhận về mình những tổn thương nhưng em không muốn yêu một người mà trái tim đã không còn hoàn toàn hướng về phía mình.
Khi cô ấy – kẻ thứ 3 xuất hiện em đã không hề lo sợ mà bình thản đối diện với mọi chuyện. Ai cũng nói em hiền lành quá nên mới chịu thua. Thực ra em nghĩ rằng không có chuyện ai thắng ai thua trong tình yêu này bởi vì điều quan trọng là chúng ta có được hạnh phúc thực sự bên người đó hay không chứ không phải là khăng khăng giành chiến thắng nhưng không hề được đón nhận tình yêu đúng như mình mong muốn.
 Cô ấy là một người mạnh mẽ, phải yêu anh nhiều lắm cô ấy mới có can đảm thú nhận mọi chuyện với anh và với em như thế. Không nhiều cô gái làm được điều này bởi đâu phải ai cũng dám đối diện với tình địch  và nói rằng mình đang yêu bạn trai của cô ấy như thế. Nhiều người nói cô ây trơ trẽn, không biết xấu hổ nhưng em thì không nghĩ vậy. Chỉ là cô ấy sống mạnh mẽ và thật với tình cảm diễn ra trong mình mà thôi. Điều này đáng trân trọng lắm chứ, đâu có gì để chê trách khi người ta yêu thật lòng và muốn thể hiện tình yêu đó.
 Tình nghĩa của đôi mình chắc hẳn phải sâu nặng hơn nhiều so với mối quan hệ qua đường đó. Em tin như thế nên em không mảy may lo sợ đối thủ. Nhưng em đã nhầm…
Em tự tin và không hề lo lắng khi biết có người theo đuổi anh. Bởi vì em nghĩ rằng tình nghĩa bao năm qua sẽ tạo ra một sức nặng khiến em không cần phải dùng mọi cách để giữ anh. Em không tin mình lại không bằng cô gái mà anh vừa quen biết. Tình nghĩa của đôi mình chắc hẳn phải sâu nặng hơn nhiều so với mối quan hệ qua đường đó. Em tin như thế nên em không mảy may lo sợ đối thủ. Nhưng em đã nhầm…
Em quyết định chia tay anh không phải vì cô gái kia cướp anh đi mà em đọc được trong mắt anh sự thay đổi tình cảm. Em nhận thấy anh đã không hướng về em nữa. Anh đã rung động trước người con gái ấy. Nó khiến em đau đớn và tổn thương vô cùng nhưng em vẫn quyết định chia tay. Có lẽ sự lựa chọn này của em không chỉ khiến mọi người xung quanh bất ngờ mà chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi. Anh hiểu giữa chúng ta đã từng có sự gắn bó sâu đậm thế nào vì thế chắc chắn anh sẽ bàng hoàng khi em là người chủ động nói chia tay trong khi anh chưa có một lần nào nói sẽ bỏ em để đến với cô ta.
 Nếu tình anh không còn toàn vẹn dành cho em, em sẵn sàng chia tay. Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…
Em là người như thế đấy. Em yêu thương thật lòng và trân trọng tình yêu đó. Bao năm qua gắn bó với nhau là quãng thời gian đẹp mà cả cuộc đời này em khắc ghi. Em cũng từng mơ sẽ xây dựng hạnh phúc gia đình cùng anh. Nhưng em không vì những thứ diễn ra trong quá khứ đó để rồi bất chấp giữ anh cho bằng được. Khi em nhận ra rằng anh đã san sẻ trái tim mình cho cô ấy, em sẵn sàng chấm dứt tất cả.
Với em, tình yêu và người chồng mà em lấy phải vẹn nguyên tình cảm dành cho em, không san sẻ, không vướng bận bất cứ ai thêm nữa. Còn anh thì đã yêu cô ấy mất rồi. Có thể không nhiều như những gì anh từng yêu em nhưng dám chắc trong tương lai nó sẽ lớn dần lên khi nó là mối tình bi ngăn cấm. Vì vậy em chọn giải pháp chia tay vì em không muốn chỉ giữ một cái bóng bên mình, không muốn phải chứng kiến càng ngày anh càng yêu em ít đi thay vào đó là yêu người kia nhiều hơn. Điều ấy còn tệ hại hơn gấp trăm lần so với việc ngày hôm nay chia tay.
 Nếu tình anh không còn toàn vẹn dành cho em, em sẵn sàng chia tay. Em dừng lại không phải vì người thứ ba cướp anh đi mà em tự thấy anh đã không còn đứng cạnh bên em nữa rồi…

Câu chuyện về ly nước và cách giải quyết những vấn đề trong cuộc sống

16:59 |
 “Cái ly nước này nặng bao nhiêu?”
“50 gam!”…”100 gam!”… “125 gam!”… các sinh viên trả lời.
“Tôi không thể biết chính xác nếu không cân”. Giáo sư nói: “Nhưng câu hỏi của tôi là: “Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái ly thế này trong vài phút…?”
“Chẳng có gì cả” Các sinh viên nói.
“OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?” Giáo sư hỏi.
“Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ” Một sinh viên trả lời.
“Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?”
“Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện”. Một sinh viên khác cả gan nói. Và tất cả lớp cười ồ.
“Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái ly có thay đổi không?”. Giáo sư lại hỏi.
“Không ạ”. Các sinh viên trả lời.
“Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?”
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, ‘Đặt ly xuống!’

“Chính xác!” giáo sư nói: “Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa”.

8 lí do chứng tỏ sự tuyệt vời của người ít nói

08:13 |
Bạn thường nghĩ người ít nói sẽ rất tẻ nhạt, làm bạn với họ cũng rất chán. iGirl sẽ thay đổi suy nghĩ của bạn!
1. Người ít nói biết cách lắng nghe thật sự.
Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình cứ lạc lõng trong những cuộc trò chuyện với những người xung quanh khi họ cứ mơ màng chẳng thèm để tâm đến những lời bạn nói? Trong một thế giới mà ít ai dừng nói để lắng nghe, thật khó để tìm một người nào đó lắng nghe và đồng cảm trong yên lặng tất cả nỗi lòng của bạn. Ngoại trừ những người ít nói.
2. Người ít nói thích quan sát nhiều hơn, và họ sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.
Trong một thế giới luôn vận động, không dễ để tìm một người suy nghĩ sâu, biết quan sát. Những người ít nói, mặc dù không trò chuyện nhiều, họ có khả năng “nhìn” người, nhìn việc hơn. Cứ hỏi những người ít nói về cảm nhận của họ thì biết, bạn hẳn sẽ ngạc nhiên vì những gì họ phản ánh. Điều này chứng tỏ, ít nói chính là quan sát và nhận xét nhiều hơn.

3. Người ít nói nghĩ trước- phát ngôn sau.
Bạn đã có kinh nghiệm trong việc lôi kéo mọi người trong những cuộc thảo luận chưa? Người vốn ít nói nhất nhóm đột nhiên lên tiếng. Và chuyện gì xảy ra? Tất cả đều lắng nghe. Với những lúc im lặng, họ dành thời gian đó để suy nghĩ trước khi nói. Và vì vậy, họ không chỉ làm người khác ít khó chịu hơn mà còn có thời gian để làm cho những gì họ nói trở nên chuẩn xác. Bởi vì họ chọn lọc câu từ để khi nói ra ai cũng phải nghe theo.
4. Người ít nói có vẻ dễ gần hơn.
Với sự ít nói, phong thái điềm đạm, những người như vậy thường được xem là những người ”bạn tâm tình” hoàn hảo. Họ là những người có đôi tai biết lắng nghe, được tôn trọng vì khả năng thấu cảm, sự bình tĩnh và sự nói năng cẩn thận.
5. Những lúc cô đơn họ sẽ làm việc có năng suất cao hơn.
Nhiều người ít nói là những người sống nội tâm, họ thường bị tấn công bởi cảm giác cô đơn. Tránh khỏi những tác động mà những người bình thường phải gặp, những người ít nói có thể đạt được kết quả tốt từ sự tập trung từ sự ít nói, trầm lặng của bản thân. Vì vậy, không khó để thấy những nhân viên ít nói ngồi ở một góc yên tĩnh tập trung làm việc hàng giờ liền.
6. Người ít nói hiếm khi nặng lời với những người khác.
Hiếm khi to tiếng hay hành động thái quá, người ít nói ít khi làm tổn thương người khác. Bạn sẽ khó thấy được cảnh một người bạn ít nói của mình ăn nói cuống cuồng, một nhân viên trầm tính ca vãn về sếp. Điều đó đơn giản là vì họ không “doạ nạt” những người xung quanh mà cố gắng để mọi chuyện nhẹ nhàng nhất có thể.
7. Sự yên lặng tạo nên sự bình tĩnh
Bạn đã từng thấy cách những nhân viên trầm tính, ít nói đối mặt với những dự án đầy căng thẳng chưa? Bạn sẽ thay đổi thái độ hoàn toàn vì phong thái điềm đạm mà họ mang đến cho bạn. Những người ít nói luôn hướng tới việc giữ bình tĩnh cho những người xung quanh.
8. Người ít nói: cô đơn và biết sử dụng sự cô đơn.
“Sự buồn tẻ và cô đơn của một cuộc sống thinh lặng kích thích một tinh thần sáng tạo” -Albert Einstein

Trong cuộc sống hối hả, những người ít nói dễ bị quên lãng. Nhưng những người được nhớ đến cũng không ít, họ là biên kịch, nghệ sĩ, nhạc sĩ và những người có suy nghĩ sáng tạo, tìm ra nguồn cảm hứng từ chính một thứ và duy nhất một thứ: sự cô đơn.

Yêu một người vô tâm, đáng sợ lắm!

08:30 |
Đừng sợ kết thúc, kết thúc chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Tất cả kết thúc đều có ý nghĩa cho 1 bắt đầu mới
Em đang yêu một người vô tâm. Em tự cũng biết chính mình đang bóp nghẹt trái tim yếu đuối của bản thân.Yêu anh, em có thể chấp nhận, hi sinh và tha thứ tất cả. Vì tình yêu em giành cho anh nó lớn lắm, lớn đến nỗi anh không thể hình dung được.Yêu anh, em làm mình đau hết lần này tới lần khác. Khi em buồn, em khóc chắc anh cũng không biết đâu. Lúc ấy, nếu có một điều ước, em sẽ ước rằng anh thương em.
Em nhớ anh vô cùng. Phía sau nỗi nhớ có gì, anh biết không? Là tiếc? Là thương? Là buồn? Là trách? Là tủi? Là đau? Là tự cắn chặt môi để ngăn tim rung lên tiếng nấc… Là phủ nhận quyền để mình được hạnh phúc… Là sống cuộc sống ngược chiều kim đồng hồ với những gì đã xảy ra…
Như cách anh làm tổn thương em,buộc em chấp nhận mình chẳng còn là gì trong biết bao nhiêu ngổn ngang nỗi lòng. Có thể em giỏi chịu đựng. Giỏi kìm nén cảm xúc. Nhưg không có ngĩa là em không biết đau. Ừ thì em hay cười. Em lúc nào cũg vui. Nhưg khong có ngĩa là em không thấy buồn. Nếu em thật sự là một cái gì đó trong anh, thì có lẽ anh đã hiểu em đang như thế nào.
Nhưng tại sao, em lại vẫn cứ bất chấp để yêu anh? Là em ngu ngốc hay mù quáng chăng. Ngay từ khi yêu anh em đã không cách nào tìm ra lối thoát cho riêng mình. Em chợt thấy thắc mắc: Anh này, yêu thương ấy là giả tạo hay thật lòng? Có thật như lời anh nói yêu em nhiều lắm? Yêu thương nhiều bao nhiêu để em có thể bỏ qua mọi thứ và chỉ biết có anh? Sao anh cứ tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác như thế? Đã bao giờ anh thử đặt mình vào vị trí của em, để biết em đau như thế nào chưa?
Bây giờ em đã nhận ra được nhiều điều, có những người em chỉ có thể giữ trong tim, chứ không phải là trong cuộc đời này. Vậy mình buông tay anh nhé, em không thể cứ mãi ôm lấy một người làm em đau đớn.Ai rồi củng ít nhất một lần phải học quên đi người nào đó trong cuộc đời…
Em sẽ học cách quên anh dù có phải trả một cái giá khá đắt, em tin mình sẽ làm đượcc. Vì một người như anh không đáng, em sẽ gặp được người yêu em thật lòng mà không phải là anh. Em tin vào định mệnh, định mệnh cho em yêu anh thì cũng sẽ làm em quên anh được. Vì yêu anh, phí cả em ra. Ngày hôm nay, anh đã mất đi một người yêu thương anh hơn chình bản thân mình.

Nếu một ngày mình hết yêu nhau

08:27 |
Không dưới một lần , em tự hỏi , liệu khi em nhìn thấy một trong số những người yêu cũ em , đang trong tay với một người khác , thì em sẽ xử sự ra sao và họ sẽ giới thiệu với người yêu mới em là ai ? Em sẽ mỉm cười chào hỏi , rồi ”anh” sẽ giới thiệu với cô ấy em là người yêu cũ hay chúng ta sẽ vờ như chưa từng quen biết và bước qua nhau một cách vội vã?
Nếu ngày đó chẳng may xảy ra , thì anh hãy cùng em giả vờ , chúng ta giả vờ là không quen nhau anh nhé . Chứ đừng giới thiệu em là ”người yêu cũ” . Vì đối với mỗi con người , chẳng ai muốn là một thứ cũ kĩ trong nhau cả . Và nhất là đối với con gái chúng em , 3 từ đó nhạy cảm lắm , nó sẽ làm cho cả em và người yêu cũ anh cảm thấy khó xử .
Đã không còn là gì của nhau , xin đừng gọi nhau 3 tiếng ”người yêu cũ” … Vì cụm từ đó nghe đau lòng lắm . Nó chỉ đơn giản thế thôi , nhưng nhắc ta về một hồi ức đã qua , một kỉ niệm gì đó đã nhòa , nó khiến con người ta không khỏi đau xót hoặc tạm thời ”sống” trong hồi tưởng.
Chúng mình có thể đừng để những hình ảnh về những ký ức đã qua trở nên nhạt nhòa như một bộ phim đen trắng, được không? Cứ tưởng tượng ra việc anh và em cười gượng bắt tay nhau trên đường, rồi phải giả vờ cố gắng lắm mới nhớ lại được một chút kỷ niệm đứt nối mờ tỏ về đối phương, một chút kỷ niệm gì đó thật vô tư và không gợi lại chút gì buồn bã hay vấn vương, chỉ để nhắc nhau nhớ về một thời đã qua, để chứng minh rằng tất cả bây giờ đã trôi xa…Thấy sao mà miễn cưỡng, chông chênh thế, sao mà hờ hững, mong manh thế…
Nếu không còn là gì của nhau , xin anh đừng gọi em là ”người yêu cũ”. Chúng ta đã không thể coi nhau là bạn, không thể giả vờ quan tâm đến nhau bằng cách đôi lần vào wall facebook xem người kia đang sống thế nào thì là người dưng luôn cũng có sao đâu anh. Không ai thích là “người yêu cũ” của một ai đó, nhất là sau khi đã dốc cạn thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Những hứa hẹn ngày trước cũng đã cũ kỹ quá rồi. Em vẫn một mình, nên đôi lúc, em lấy chúng ra để hờn giận, để tiếc nuối, để trách mình và trách anh, trách cả duyên số. Còn anh, chẳng lẽ anh lại lấy ra để nói với người yêu hiện tại của mình?
Chi bằng nếu có thể , thì chúng ta hãy giả vờ như xa lạ , đừng gợi thêm cho nhau những day dứt , xót xa về điều xưa cũ , đừng để nụ cười trên môi không thể nở ra được với nhau , đừng để một ngày chúng ta chỉ còn biết thở dài ngao ngán với đôi mắt hoang hoải xa xăm khi được ”người yêu mới” hỏi về ”người yêu cũ” . Như vậy thì buồn và đáng tiếc lắm! Hãy để cho nhau lại những kí ức đẹp nhất , rồi tự mỉm cười khi nhớ về. Để nhau vào một chỗ trống trong góc nhỏ trái tim , để biết ai đó đã từng tồn tại , trong cuộc sống của nhau.
Trong cuộc đời này , chúng ta có thể gặp gỡ bao nhiêu người ? Bao nhiêu người có thể làm cho ta buồn, làm cho ta khóc , ta cười , ta vui , ta hạnh phúc? Vậy nên , tất cả những người đã từng làm được điều đó , hãy cất họ vào trong một phần của trí nhớ , đừng để họ trở nên cũ kĩ quá và mờ nhạt trong kí ức của chúng ta. Bởi nếu không , một ngày bất chợt ta sẽ khóc òa lên vì trong một lúc nào đó không thể nhớ ra họ , không còn chút dấu vết dù ta đã từng yêu người đó ra sao , từng vì một người mà thay đổi nhiều đến thế nào .

Để em dạy anh cách chia tay một người con gái

08:25 |
Ngày anh chuyển đến một thành phố khác vì công việc, em vẫn còn nhớ từng lời anh hứa với em, rằng anh sẽ vẫn đến thăm em, và em nhớ như in từng kế hoạch mà mình từng vẽ nên để cùng nhau làm vào những dịp nghỉ lễ...
Nhưng cũng không cần quá nhiều thời gian, em đã bắt đầu cảm thấy những rơi rớt đâu đó, những mảnh yêu thương cứ như thể dần dần tuột ra trên mỗi ngày nhung nhớ. Không tin nhắn, không điện thoại, đáp lại em chỉ là những im lặng đáng sợ như thế. Mỗi ngày, mỗi ngày em đều tỉnh dậy trong một cảm giác như thể em đang rơi tự do xuống tận cùng của thế giới. Em ước gì anh cho em một câu trả lời, một câu nói thôi để em biết dừng lại hay bước tiếp, một câu nói để em biết mình nên buông tay hay là tiếp tục.
Và câu nói ấy cũng đến...trong 1 tin nhắn ngắn ngủi. Chẳng cần một lời giải thích, anh chỉ xin lỗi rồi gạt em ra khỏi cuộc đời anh như thế...
Anh này, thế thì để em nói với anh cách chia tay một người con gái. Anh hãy đến trước mặt người con gái đó, trong một không gian đủ tối và đủ sáng, đủ im ắng nhưng đủ ồn ào, rồi hẵng nói với cô ấy lời chia tay. Đủ sáng, để anh có thể thấy những ánh màu nào đó vụt tắt đi trong đáy mắt, để nhận ra những yêu thương vỡ vụn trên khuôn mặt, và những đau đớn run lên nơi bàn tay hay bờ vai bé nhỏ. Đủ tối, để cô gái ấy có thể giấu đi những giọt nước mắt câm lặng, để giả vở mạnh mẽ quay đi. Đủ im ắng, để anh có thể nghe những lời cuối nhạt nhòa từ người con gái ấy, dù là chấp nhận hay trách móc. Đủ ồn ào, để cô ấy nghe thấy bản thân nên níu kéo từng giọt lý trí cuối cùng để giữ lại chút tự trọng cỏn con cho dáng đi hiên ngang trong giây phút ấy.
Anh ạ, thế thôi, để anh hiểu thế nào là làm tổn thương một người con gái. Không phải để anh sống dằn vặt trong quãng thời gian còn lại, mà chỉ đơn giản để anh biết nên cân nhắc trái tim thật sự cần gì. Những mảnh vỡ trong khoảnh khắc ấy có thể thức tỉnh anh về những mất mát đau thương rất thật trong cuộc sống đang trở nên rất ảo này.
Anh ạ, thế thôi, nếu có lần sau nói lời chia tay nữa, anh có thể làm như vậy không? Những dòng tin nhắn khiến anh cảm thấy dễ dàng cho ly biệt ấy, nhưng nó làm cho anh chai sạn trên con đường tìm kiếm hạnh phúc mất anh ạ. Đong bao nhiêu yêu thương cho đầy niềm tin của một người con gái mà anh lại dễ dàng đổ nó đi bằng vài con chữ?

Anh ạ, thế thôi...

Anh đã tự tay gạt bỏ niềm tin của em rồi đấy

08:13 |
Anh biết em đã xây dựng niềm tin của anh trong em như thế nào không?
Mỗi ngày qua đi,  em tự cho mình tin anh thêm một chút, một chút… đủ đến một lúc nào đó em có thể tin anh mọi lúc mọi nơi, cho dù anh không bên cạnh em, cho dù những tin nhắn, những cuộc điện thoại không được reply thì em vẫn tin tưởng rằng anh không bao giờ lừa dối em.
Vậy đấy, em đã từng kiên nhẫn học cách tin anh từng chút, từng chút như thế đấy, để  sau mỗi ngày niềm tin của anh với em ngày một vững chắc, và đến một lúc nào đó, vứt anh ở bất kì nơi đâu, dù cả tuần chẳng liên lạc gì, dù khoảng cách của anh và em có xa đến nhường nào, dù anh ở bên cạnh bất kì ai có thể khiến anh “say nắng” thì anh vẫn vững tin rằng luôn có em ở bên.
Và rồi tất cả những gì em nhận được sau khi cố công xây đắp là gì? Là anh phá vỡ tất cả nó chỉ trong một tích tắc yếu lòng của bản thân, anh để em đứng trơ chọi giữa đống niềm tin vỡ nát ấy trong tiếc nuối. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, rằng em không sao đâu, rằng em sẽ làm lại, rằng e, sẽ ổn thôi…  Em đã khóc, rất nhiều cho những vụn vỡ ấy.
Em là một con bé lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời nhưng người duy nhất em không thể lãnh đạm được là anh. Em đã có thể điên lên, em có thể phá tan tất cả, em có thể khiến anh giày vò và day dứt đến không thể chịu nổi nhưng rút cuộc em làm điều đó để làm gì? Để tự làm tổn thương cả em và anh ư? Có gì thay đổi không? Niềm tin của em có được gây dựng lại không? Em sẽ tin anh nhiều hơn ư? Không, em có thể ngu ngốc khi hết mực tin tưởng ấy, nhưng em sẽ không ngu ngốc tự làm đau chính mình nữa.
Anh ạ, những thứ đã vỡ dù có cố chắp vá để gây dựng lại cũng không còn được như xưa nữa, cũng như em và anh thôi, mãi mãi, và cứ thế chúng ta cứ xa nhau, cứ tự đẩy nhau ra xa thật xa như thế, đến lúc cả hai đều mệt nhoài mà buông tay ra. Anh đã tự tay gạt bỏ tất cả rồi đấy, và giờ anh vui rồi chứ?

Còn em, thì quá mệt rồi!

Hãy cho em một lý do để buông tay anh

08:25 |
Anh muốn chia tay vì anh không thể mang tới cho em một cuộc sống hạnh phúc. Em sẽ sung sướng hơn khi yêu một người đàn ông khác mà không phải là anh”. Đó là lí do anh đưa ra. Em không chấp nhận câu nói đó. Em sẽ chia tay anh, từ bỏ tình yêu này nếu anh cho em một lí do để chấm dứt mọi điều. Một lí do để em thấy là mình sẽ hạnh phúc khi không ở bên anh!
Anh luôn cảm thấy mình là người có lỗi khi yêu em mà không thể mang tới cho em một cuộc sống sang giàu. Anh chạnh lòng khi chàng trai nào đó dẫn bạn gái của họ vào một nhà hàng sang trọng, mua cho cô ấy một bộ váy đắt tiền hay tặng cho cô ấy những món quà xa xỉ. Anh lấy những điều đó làm thước đo cho giá trị tồn tại của anh trong cuộc đời em. Nhưng anh đã lầm rồi anh ạ.
Có thể một ngày nào đó anh sẽ giàu, sẽ mua cho em nhiều thứ tốt hơn thế nhưng anh sẽ không bao giờ đủ tiền để mua được cảm xúc của em. Hạnh phúc là một buổi tối mùa đông, anh đèo em đi trên con đường quen thuộc. Hơi lạnh phả vào mặt những làn gió rét buốt, hai đứa ghé vào một quán ngô nướng ven đường, hít hà làn khói và hơ tay trên chậu than ấm nóng. Hạnh phúc là khi anh hào hứng lựa cho em chiếc áo nào phù hợp với nhất với cái dáng người mảnh khảnh của em chứ không phải là anh rình rang mang về một chiếc áo đắt tiền nhưng em mặc chẳng vừa người. Hạnh phúc là khi em cảm thấy tim mình thắt lại khi anh tự tay làm tấm thiệp in hình hai đứa…Những điều đó dù sao này anh có giàu cũng chẳng bao giờ anh có đủ tiền để mua nổi cho em.
Em biết người đàn ông nào cũng muốn mang lại cho cô gái mình yêu những điều tốt đẹp nhất. Nhưng sự tốt đẹp đó không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với việc phải mang tới một cuộc sống dư giả về vật chất. Ở trong đời, đôi khi chỉ cần được bên nhau đã là một ân huệ lớn nhất rồi anh ạ. Anh đừng tự đặt lên vai mình những trách nhiệm quá nặng nề khi mà nó không phải là điều mang tới niềm hạnh phúc duy nhất cho em. Hãy cứ để tình yêu lớn dần trong tim, thế là một cách làm điều tốt nhất rồi anh ạ
Xin anh đừng gạt em ra khỏi cuộc đời anh bằng những lí lẽ: "Anh không thể mang tới hạnh phúc cho em". Hạnh phúc không phải một món hàng mà anh cố phải dùng mọi cách đạt được để đặt vào bàn tay em. Em không phải cô gái khi yêu chỉ ngồi và chờ đợi thứ hạnh phúc rẻ rúm mà anh mang lại. Hạnh phúc là khi cả hai đứa cùng cố gắng bên nhau, thậm chí hạnh phúc có thể là cái cảm giác đớn đau mà cả hai đứa cùng nhau trải qua. Xin đừng biến em trở thành kẻ ích kỉ và tầm thường khi bắt anh phải là người miệt mài mang tới cho em cái gọi là "hạnh phúc". Xin hãy để em được cùng anh xây lên hạnh phúc của chúng mình.
Hãy vất bỏ những nặng nề trong lòng anh. Đừng đặt nặng những điều vô nghĩa lí ấy. Chỉ cần mình bên nhau có nghĩa đó là hạnh phúc. Mọi khó khăn, trông gai hay cùng nhau vượt qua anh nhé. Xin đừng đẩy em ra xa khỏi cuộc đời anh mà hãy cộng em vào đó. Cộng cả những ước mơ, hoài bão, đớn đau và mệt mỏi. Đó là hạnh phúc của riêng em...

Gặp được nhau trong đời là một đặc ân, yêu được nhau trong đời là hạnh phúc!

Khi đàn ông 30!

08:22 |
Đàn ông 30 sau khi đi qua cả một thời trai trẻ nhiệt huyết, bốc lửa của tuổi 20, đã đi, đã đến đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn có lúc giật mình thoảng thốt.
Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc caravat hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện bò bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu.
Những năm 20, người ta uống bia uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30 tuổi bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng.
Cái thời 20 máu lửa sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời “không muốn gì cả” khi một thằng oắt con đầu vàng quần côn bó ép xe vào lề đường hất hàm “muốn gì?”. Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm “chỉ số AQ đủ dùng”.
Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào. Đàn ông 30 bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đoàng hoàng tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest.
Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong XH, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình.
Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30.
 Đàn ông 30 “thèm” một chân dài nhưng “cần” một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn.
 Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Đàn ông 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm thấy được sức gánh của đôi vai mình. Đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời.
Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn.
Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịch. Nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm.
Tuổi 30 đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ. Dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc.
Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình.
Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình
Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, mình được che chở cho gia đình.
Đàn ông 30 đủ tỉnh táo và bình tĩnh trước những đổ vỡ. Độ lượng hơn. Biết cách lý giải cuộc sống. Đàn ông 30 khẽ cười khi nhớ lại những năm 20 hừng hực của đời người. Ngẫm nghĩ và bắt đầu triết lý về tình yêu của những năm nông nổi, gật gù tâm đắc: “đàn ông như cái đĩa CD, cứ quay xung quanh mãi một lỗ thủng”.
Đàn ông 30 bắt đầu ngẫm nghĩ một chút về số phận mỗi khi nhìn lại con đường mình đã đi qua. Đàn ông 30 đã bắt đầu biết sợ.

Đàn ông 30 bắt đầu gắn mình với những ràng buộc để khó khăn hơn khi thực hiện một thay đổi lớn nào trong cuộc đời mình. Cuộc sống của đàn ông 30 không còn là của riêng bản thân anh ta nữa.

Mẹ chồng dạy con dâu

15:50 |
Một gia đình có 3 thành viên là mẹ chồng, con dâu và 1 đứa bé.
Do chồng mất sớm, bà mẹ 1 mình nuôi con trai trưởng thành không đi bước nữa. Thấy con dâu giờ cũng vào hoàn cảnh tương tự bèn nhắc nhở con dâu:
- Mẹ ngày xưa cũng một mình nuôi lớn chồng con, bỏ qua lời ong tiếng ve, ai nói gì thì cắn răng mà nuôi con mình khôn lớn.
Cô con dâu thấy mẹ chồng nói vậy, cũng bèn cắn răng ngậm ngùi ở vậy nuôi con.
Nhưng không ngờ, không lâu sau chính bà mẹ chồng lại đòi đi bước nữa. Cô con dâu tức mình, đi hỏi mẹ chồng cho ra nhẽ thì bà trả lời rằng:

- Mẹ là mẹ nói con, chứ mẹ thì làm gì còn tí răng nào nữa mà cắn răng.

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không cùng nhau mà thôi

09:05 |
Sẽ không chúc người hạnh phúc. Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.
Thật ra điều đơn giản một cô gái cần đôi khi chỉ là được người mình yêu thương nắm lấy tay dắt qua đời tấp nập, dắt qua phố đông người. Cô ấy sẽ bước theo sau, nhẹ mỉm cười. Cái nắm im lặng, ấm áp ấy lại chính là lời tuyên bố hùng hồn nhất, rằng đây là người tôi muốn bảo vệ, đây là người tôi chọn để yêu thương. Đó là tín hiệu cho một mối quan hệ, cho một sự bắt đầu.
Vậy nên khi yêu thương không còn được riêng dành, khi bàn tay đã lạnh muốn rụt buông tìm hơi ấm khác, đã không còn sức níu với, người ta gọi là chia tay.
Công bằng mà nói, khi chúng ta yêu thương, hạnh phúc được chia làm hai. Nên lúc chia tay, niềm đau cũng chia làm hai. Đây một nửa người, một nửa phần ta.
Yêu thương không thể cân đo đong đếm, nỗi buồn cũng thế. Vậy nên khi xác định đặt hai từ chia tay cho mối quan hệ của chúng mình cũng chẳng thể đo được ai buồn hơn ai, ai hối tiếc hơn ai, ai dằn vặt hơn ai. Người nhỉ?
Mà… một mối quan hệ đã không rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu và tiếp diễn, thì khi chấm hết có cần phải rõ ràng hay không?
“Nếu như em phải rời xa anh, hãy cho em im lặng anh nhé. Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết được người buồn nhất chính là em”
Rồi sẽ không còn những tin nhắn chăm chút nhau ngọt ngào. Không tin nhắn chào ngày mới. Không kể nhau nghe những vui buồn xảy ra lúc cuối ngày. Không ân cần chúc ấm áp, ngủ ngon. Ban đầu sẽ hơi khó chịu, nhưng rồi sẽ quen thôi.
Rồi sẽ không còn những bất chợt hẹn hò, những ngón tay đan vào nhau xuống phố. Không những tối khuya người dong xe qua nhà đón ta cùng ăn tối
 Phải làm điều mà cả hai chúng ta đều ghét: ăn một mình.
Rồi khi nhìn những đồ vật gắn bó, bắt gặp những kỉ niệm ngày xưa sẽ thấy nhói lòng. Liệu rồi tim sẽ nhớ khoảnh khắc khi hạnh phúc diễn ra hay cười buồn “Tại sao mọi thứ xung quanh vẫn thế chỉ lòng người thay đổi”? Ừ thì dù buồn vẫn cười.
Rồi người cũng về bên ai kia – ai đó khác ta. Hạnh phúc sẽ trọn vẹn cho người. Cô đơn sẽ tròn vẹn nơi ta. Mọi thứ sẽ thôi lơ lửng lưng chừng. Vì những gì đứng trước hai chữ "người ta" đều khiến lòng mất ngọt. Như áo của người ta, tin nhắn của người ta, Tình Yêu của người ta, người yêu của người ta, sách của người ta, tiền của người ta, đồ của người ta... Vậy rồi cái gì là của mình? Ừ thì trừ những thứ không phải của người ta ra, còn lại là của mình. Ai bảo chữ "người" đứng trước chữ "ta" làm chi, nên phần người luôn là ưu tiên, là trước. Phận ta là kẻ ở sau. Cả ngôn từ còn phân định rõ như thế thì ta còn biết cãi lại thế nào.
Rồi đôi bàn tay sẽ vẫy chào để nói lời tạm biệt. Bàn tay tự nắm lấy tay những khi hồi hợp, giữa phố đông người, giữa đêm mất ngủ. Bàn tay đưa lên ôm lấy mặt, khóc rưng rưng. Bàn tay tự lau nước mắt, tự vuốt tóc khi cười.
Sẽ không chúc người hạnh phúc.
Bởi nếu phải cầu chúc thì phải chăng hạnh phúc ấy vốn dĩ đã không chặt dạ bền lòng. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn mà khẳng định: chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi.
Có thể là sai, "Nhưng em nếu yêu một người mình không thuộc về thì em có sai?"

Vậy, tụi mình chia tay nhau nha!

Sao anh không gọi em dậy?

08:23 |
Khi họ mới kết hôn, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, thậm chí trong nhà đến cái tivi cũng không có, nhưng cô không bao giờ hối tiếc vì đã lấy anh. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, giây phút cô cảm thấy hạnh phúc nhất là mỗi buổi tối khi đi ngủ được nằm gọn trong vòng tay anh, gối đầu lên bờ vai vững chãi của anh.
Có lẽ vì vòng tay anh vỗ về, cũng có lẽ vì mệt nên cô thường ngủ rất ngon lành. Mỗi buổi tối, khi anh bắt đầu thì thầm kể chuyện cho cô nghe thì cũng là lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ. Cho nên chưa bao giờ cô nghe trọn vẹn một câu chuyện anh kể.
Còn anh thì ngược lại. Mỗi sáng khi thức dậy cô đều thấy hai mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cả đêm anh không hề ngủ được. Cô hỏi anh có phải bị mất ngủ thì anh chỉ cười lắc đầu nói: "Không! Anh vẫn ngủ rất tốt". Khi ấy cô lại nũng nịu véo nhẹ tai anh giả bộ giận dỗi: "Có phải nhân lúc em ngủ say lại lẻn ra ngoài với cô nào khác phải không?" Rồi cả hai bọn họ đều bật cười, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc!
Cô là nhân viên soát vé trên xe buýt, còn anh chính là tài xế trên chiếc xe đó. Có lẽ vì ngày ngày cùng làm việc với nhau nên anh và cô dần yêu thương tự lúc nào. Nhưng đối với một người lái xe mà nói, việc mất ngủ là một điều vô cùng nguy hiểm.
Có những lúc đang đợi khách, cô thấy anh tranh thủ ngục đầu xuống tay lái ngủ ngon lành. Cô không nỡ gọi anh dậy, nhưng lại không thể không gọi anh. Bởi vì cô không thể để hành khách cùng cô đợi đến lúc anh tỉnh dậy.
Cô nghĩ anh bị bệnh mất ngủ nên ngược xuôi khắp nơi tìm mọi cách chữa bệnh cho anh. Nào là mua gối mát xa, dùng nước nóng ngâm chân cho anh trước khi đi ngủ, rồi mua sữa cho anh uống hàng tối. Anh đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của cô, dường như muốn an ủi cô vậy. Nhưng tất cả mọi cách đều vô tác dụng.
Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy, anh đã dậy từ lúc nào chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho hai người. Và hai quầng mắt anh vẫn ngày một thâm hơn, sâu hơn. Trông anh ngày càng mệt mỏi tiều tụy.
Cứ thế cô dần quen với việc mất ngủ của anh, quen với những cái ngáp dài trên đường, quen với việc ngủ gục trên tay lái của anh. Cô cũng chuyển chỗ thu vé của mình ngay sát bên ghế anh ngồi, để có thể kịp thời nhắc nhở mỗi khi anh xao nhãng, dù cô biết vốn dĩ anh là người lái xe vô cùng cẩn thận.
Một đêm, cô mơ một cơn mơ ác mộng, cô cứ thế gào khóc trong mơ, cho đến lúc anh gọi cô tỉnh dậy. Tỉnh dậy rồi cô vẫn khóc. Anh nhè nhẹ vỗ lên lưng cô như một đứa trẻ không ngừng an ủi: "Ngoan nào, ngoan nào... Có anh ở đây rồi!" Cứ như vậy cho đến khi cô dần chìm vào giấc ngủ...
Dịp Quốc khánh, em gái cô đến chơi. Buổi tối cô em nháy mắt tinh nghịch nói với anh: "Anh rể! Hôm nay nhường chị ngủ với em một đêm nhé!". Anh đỏ bừng mặt bẽn lẽn cười hiền lành. Giữa đêm đang say giấc bất giác cô bị cô em lay mạnh gọi dậy: "Chị! Sao mới ngủ lại nói mê rồi?" Cô lơ mơ không hiểu lại xoay mình chìm vào giấc ngủ. Được một lúc cô em gái lại hốt hoảng lay cô tỉnh dậy.
Cô bực bội gắt lên: "Em làm sao thế? Có để chị ngủ yên không?" Cô em gái cũng phụng nhịu giận dỗi: "Em đang ngủ, chị cứ vừa gào, vừa khóc ầm ĩ như thế sao mà em ngủ được".
Câu nói của em gái khiến cô choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn em hỏi: "Sao vậy? Chị lại nói mê à? Sao chị không biết nhỉ?" Em gái cô lắc đầu khó hiểu "Lạ thật! Sao chị kết hôn bao lâu rồi mà anh ấy không biết chị nói mê sao? Thế anh ấy vẫn ngủ ngon được à?"
Cô ngẩn người sực tỉnh rồi đột ngột nhảy phắt xuống giường chạy vào phòng khách nơi anh đang ngủ. Cô rón rén lại gần anh, hơi thở anh đều đều nhịp nhàng, trông anh ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Hóa ra là vậy! Hóa ra không phải anh bị mất ngủ, mà là hằng đêm tiếng nói mê của cô đã khiến anh không thể nào ngủ được. Nước mắt cô cứ thế rơi lã chã. Đúng vậy. Từ nhỏ cô đã có tật nói mê sảng trong lúc ngủ. Vì vậy ở nhà cứ giữa đêm cô lại bị mẹ và em gái gọi dậy vì không ngủ được. Hồi học đại học ngủ trong ký túc xá cô cũng làm các bạn ngủ cùng phòng nhiều phen hoảng sợ.
Cho đến khi lấy anh, cô luôn được ngủ rất ngon lành. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ được tật xấu ấy. Hóa ra không phải vậy. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có thay đổi đi chăng nữa chỉ là người nằm cạnh cô. Từ trước đến nay để cô được ngủ yên anh không bao giờ nỡ gọi cô tỉnh dậy. Chỉ duy nhất đêm hôm trước do thấy cô gào khóc quá anh mới lay cô thức giấc...
Nhìn thấy cô anh lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao lại chạy sang đây?" Cô cứ thế ôm chặt lấy anh khóc. "Tại sao... tại sao buổi tối em hay nói mê mà anh không gọi em dậy?"
Anh dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười hiền hậu: "Ngốc ạ! Gọi em dậy làm gì chứ?Được thấy em ngủ là niềm vui lớn nhất của anh. Thấy em cười nói trong giấc mơ anh có thể biết em đang vui, thấy em kêu khóc, anh biết em đang hoảng sợ, anh càng nghĩ anh phải luôn bên ở bên em... Bởi vì anh yêu em nên anh muốn mơ những giấc mơ của em, vui với giấc mơ của em, buồn với giấc mơ của em... Điều đó không phải là rất lãng mạn sao?"

Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng anh bật khóc...

Việt Nam thông minh thật!

16:23 |
VN, Mỹ, TQ đang cùng trên 1 chuyến bay, bỗng thần chết xuất hiện và nói:
- Các ngươi phải chết, đi theo ta
Lúc này đột nhiên Thiên thần hiện ra:
- Xin ngài hãy cho họ 1 con đường sống
Thần chết:
- Được! Thế ta cho 3 ngươi 1 cơ hội, hãy vứt 1 thứ gì đó xuống biển, nếu ta ko tìm thấy thì đượcsống, ta mà tìm thấy thì các ngươi phải đi theo ta.
Thằng Mỹ nghĩ 1 lúc rồi vứt cọng lông xuống biển. 2p sau thần chết tìm được
=> Mỹ die
Thằng Trung Quốc suy nghĩ rồi vứt cây kim xuống. 5p sau thần chết vẫn tìm thấy
=> TQ die
Vn thấy thế sợ quá nhanh tay ném vật đang cầm trên tay xuống biển. 1h sau thần chết, xuất hiện mặt mũi bơ phờ hốc hác...mà y...mày.. .được...số ng...nhưng mày vứt cái gì xuống mà tao tìm mãi ko thấy vậy???:((

-VN: dạ....em.. ...em..... .vứt viên C sủi ạ

Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?

16:16 |
Con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà người ta không xứng đáng, con muốn chăm sóc người thân của con chứ không phải một người dưng xa lạ.
Đã lâu rồi con không viết, con không dành hàng giờ cho cuốn nhật ký hay đánh word để gửi blog hay các trang tâm sự. Đã lâu rồi con cũng không về với mẹ chỉ để kể lể chuyện tình cảm của con. Con bị cuốn theo những cái gọi là bộn bề cuộc sống, là tương lai, là công việc, là hoài bão, là tham vọng.
Trước đây mẹ từng nói "con gái yêu nhiều sẽ mất duyên" khi thấy con cứ chấp chới giữa các mối tình không đầu không cuối, con thì không sợ mất duyên, con chỉ lo tim con sẽ ít đập nhanh hơn, vì bình tĩnh, bình tĩnh vì từng trải.

Và thực sự bây giờ con đã chẳng còn bị lênh đênh trong những tình cảm khó kiểm soát nữa.Ngày hôm nay con đã trưởng thành hơn rất nhiều, con hiểu con có một nhan sắc đủ dùng, một trí thông minh không quá tệ, một gia đình yêu con vô điều kiện, một mái ấm để quay về vậy thì tại sao con phải dốc lòng dốc sức cho những tình cảm vơi đầy ngoài kia khi mà thực sự người ta đâu xứng đáng.
Tại sao con được bố mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời mà con lại phải về chăm sóc cho những người dưng xa lạ. Con cảm thấy sợ hãi trước những mối quan hệ hôn nhân, bộn bề trước lo toan cuộc sống cơm áo gạo tiền, lo lắng trước những mối quan hệ ngoài luồng. Tại sao con gái cứ phải lấy chồng hả mẹ?
Ngày trước con cũng từng một thời yêu đương mơ mộng, kiếm tìm những tình cảm không đầu không cuối. Rồi cuối cùng con lại trở lại với một trời hoang hoải.
Con tự hỏi trên đời này sẽ có bao nhiêu người con gái như con? Yêu nhầm người và thương sai lúc. Đường yêu gấp khúc, loanh quoanh mãi không tìm thấy một quãng đường tình phẳng phiu.
Sau những hoang hoải đó, con đã tự biết cách đứng lên. Con vẫn sẽ yêu và tìm người đàn ông yêu con thật lòng, nhưng niềm tin không bao giờ con trao trọn vẹn nữa. Con sẽ dịu dàng vừa đủ và biết sử dụng móng vuốt khi cần. Con trai là vậy, thằng nào cũng mở miệng ra khăng khăng là một lòng một dạ. Nhưng thực chất là lòng với con này còn dạ với con kia..Thế còn ruột, gan, phèo, phổi nằm ở con nào ai mà đoán được. Tuổi thanh xuân vốn đã keo kiệt từng ngày, cớ gì con cứ phải bận lòng vì những thứ chẳng đi đâu vào đâu đó.
Con cũng đã từng có những mối hận thù trong quá khứ, hận người đã từng nhẫn tâm quăng quật con vẫy vùng trong thương đau.Con cũng đã từng có những đêm khóc đến vật vã. Sự ích kỷ của một đứa con gái, dằn vặt, xâu xé những ý nghĩ cứ chồng chất lên nhau, càng nhiều bao nhiêu thì sự tức giận càng tăng thêm gấp bội, rồi thù hận, rồi nước mắt, cứ thế tuôn trào...
Nhưng hiện tại, con đã đủ trưởng thành để bình tâm trở lại..để tha thứ cho cái quá khứ ngày xưa.
Con học được cách không phụ thuộc, không dựa dẫm và cũng chẳng yếu mềm, là đứng vững trong trời đấy, không cần phải tầm gửi vào ai.
Đã từng lúc con nhấm nháp nỗi hận thù từng chút một để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng.
Nhiều lúc giữa bộn bề cuộc sống, con cũng cảm thấy cần lắm một bờvai giúp con xua tan những áp lực vô hình, đó là một chiều lững thững trên phố, với ánh đèn phủ mờ tâm trạng, bụi bay vào mắt, nhòe nhoẹt nước, run vai khóc nấc. Nhiều lúc con tự hỏi, tình yêu chỉ đơn giản là mối quan hệ không rõ ràng, nhập nhằng giữa yêu và thương, giữa quyền lợi và trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta ca tụng đến thế.
Rồi con nhìn lại quãng đường và thấy mình cũng đã mắc sai lầm khi con yêu ai cũng dốc hết ruột gan của mình ra cho người ta biết, để người ta chà đạp không thương tiếc. Con sai lầm khi đã dốc cạn hết thương yêu để vun vén cho thứ hạnh phúc tưởng rằng có thể tồn tại vĩnh viễn. Con gái mà đôi khi vẫn thế, không được lý trí lắm mẹ ạ, một khi bị tấn công sẽ trở thành tù binh của ái tình.

Mẹ đừng buồn phiền trước những suy nghĩ đó của con mẹ nhé. Nếu may mắn rằng mai đây sẽ có người giúp con xóa nhòa được những suy nghĩ đó, thì mẹ cũng tin rằng con đủ mạnh mẽ để không phải phụ thuộc vào ai.

Nếu bạn yêu một cô gái ít nói

08:24 |
Yêu một cô gái ít nói, chắc hẳn sẽ có lúc bạn phát cáu về sự im lặng của cô ấy. Im lặng, chính là nơi giấu mình hoàn hảo nhất của những cô gái ít nói. Không ai có thể biết được họ đang nghĩ gì, muốn gì... Thực ra, đơn giản chỉ là họ cần được tĩnh lặng..
Cảm giác khó gần gũi là một trở ngại do những cô gái ít nói mang lại. Nhưng đó cũng là một lợi thế. Vì sao ư? Con người thường vốn dĩ tò mò về những người trông lạnh lùng. Sẽ có vô vàn câu hỏi đặt ra đối với những người trông có vẻ "bí ẩn".

Yêu một cô gái ít nói, nếu có thể, hãy kiên nhẫn với cô ấy. Những cô gái kiểu này, thường có xu hướng sống nội tâm. Họ ít khi thể hiện cảm xúc của chính mình. Không quá phức tạp đâu, chỉ là họ luôn lo sợ không ai hiểu được họ. Họ chỉ chia sẻ những điều thầm kín với những người họ thật sự tin tưởng!
Yêu một cô gái ít nói, thay vì thường xuyên đưa cô ấy đến các buổi tiệc tùng đông người, bạn có thể đưa cô ấy đến hiệu sách. Những cuốn sách luôn có sức hấp dẫn lớn đối với họ. Nếu họ có khóc vì những câu chuyện cảm động hay tự dưng cười phá lên vì những câu chuyện hài hước, thì đó cũng là điều bình thường thôi!
Yêu một cô gái ít nói, bạn đừng buồn và hỏi: "Sao cô ấy không líu lo như những cô gái khác? Sao cô ấy nhí nhố cười đùa?..." và ti tỉ câu hỏi kiểu kiểu thế. Vỏ bọc lạnh lùng che giấu đi con người sôi nổi, nhiệt huyết trong họ đấy thôi!
Yêu một cô gái ít nói, bạn sẽ thấy được sự ân cần, thấy được sự quan tâm một cách thầm lặng của họ. Họ sẽ không hỏi: "Anh bị ốm à?". Thay vào đó, họ sẽ lẳng lặng đi mua thuốc về cho bạn...
Yêu một cô gái ít nói, bạn sẽ không thấy được sự hò hét khi cổ vũ, thay vào đó, sẽ là nụ cười lấp lánh nơi khóe mắt, là giọt nước mắt họ lén lau khi bạn thành công...
Yêu một cô gái ít nói, cô ấy sẽ không nói: "Đừng buồn anh!", thay vào đó, họ sẽ nắm tay bạn thật chặt theo bạn suốt chặng đường chông gai trước mắt!
Một cô gái ít nói sẽ đem lại cho bạn cảm giác tin cậy, an toàn. Không quá ồn ào, cô gái ấy sẽ đem lại cảm giác bình yên khi bạn gặp khó khăn, trở ngại trong cuộc sống.
Một cô gái ít nói sẽ rất ít khi bộc lộ cho bạn thấy họ đang đau đớn, phiền não như thế nào. Họ đã quen với việc chôn chặt, giấu kín cảm xúc của mình. Không phải họ không tin tưởng bạn. Chỉ là, họ cảm thấy an toàn với điều đó.
Yêu một cô gái ít nói, đôi khi bạn sẽ "giật mình" về sự hài hước, dí dỏm của cô ấy. "Thót tim" khi thấy nụ cười tỏa nắng thay cho vẻ "băng giá" hàng ngày của họ. Đôi khi, bạn sẽ phải bật cười về những hành động ngốc nghếch kiểu trẻ con của cô ấy. Bạn sẽ nhận ra: Cô ấy cũng vô cùng đáng yêu đấy chứ!

Nếu trong đầu bạn đang hiện lên hình ảnh của một cô gái ít nói khi đọc bài viết này, hãy trân trọng và yêu thương cô ấy thật nhiều, nhé!