Em à, đồng ý lấy anh nhé!

08:57 |
Anh sẽ cưới em nhé. Và em sẽ là một thành viên trong gia đình ấm áp và nhỏ bé của anh.

Một gia đình, không phải lúc nào cũng rộn lên những tiếng cười. Nhưng gia đình ấy sẽ không có nhiều nước mắt đâu em à. Mẹ anh khó tính lắm, nhưng sẽ không có những cuộc đấu khẩu giữa mẹ chồng và nàng dâu đâu. Lúc em buồn, ngoài anh ra, em cũng có thể ôm lấy mẹ và khóc.

Anh biết mẹ sẽ yêu em, và quan tâm đến em giống như 2 đứa con trai nghịch ngợm bọn anh. Em sẽ tíu tít bên mẹ để làm những món ăn bình dị nhưng sẽ rất ngon. Những món ăn mà dù có đi đâu, vào nhà hàng nào cũng không thể có được. Những món ăn mà trong đó có tình cảm của mẹ và em dành cho gia đình.

Anh sẽ quát em khi em quên không lau bếp ga sau mỗi lần nấu ăn. Anh sẽ chạy đến cầm tay em, thổi thật nhẹ, và đặt lên đó một nụ hôn trước khi dán urgo, nhìn mặt em cau có vì vụng về để đứt tay, chắc anh sẽ cười đấy. Cười cô vợ vụng về nhưng tâm lý. Lúc đấy nhìn em sẽ đáng yêu lắm ấy... giống như đôi mắt sưng lên mỗi sáng ngủ dậy và em sẽ làm mọi cách để anh thức dậy lúc 6h sáng, và rồi anh sẽ ôm em, ôm em thật chặt và ngủ nướng thêm chút nữa, vì chủ nhật mà. 2 đứa sẽ ngủ nướng thật lâu đến khi mẹ gõ cửa ầm ĩ và kêu 2 đứa dậy để xuống ăn sáng.


Anh sẽ vơ hết quần áo và bít tất, bỏ đầy 1 giỏ đồ, ngoan ngoãn và nhanh nhẹn, rồi anh sẽ nở 1 nụ cười thật tươi và láu lỉnh, và len lén nhìn vợ yêu đang thở dài vì có một người chồng lười nhác.. anh biết em chỉ giả vờ mệt mỏi thế thôi... chứ thực lòng em cũng vui vì được chăm lo cho người mình yêu lắm í... vợ yêu nhỉ?

Mỗi lần anh đi công tác về, thao thao bất tuyệt về một món đặc sản mới được thưởng thức. Kiểu gì cuối tuần em cũng làm món ấy nhỉ. Mặc dù cả tuần em seach trên mạng và lục xục hết cửa hàng sách này đến siêu thị sách nọ để tìm công thức chế biến. Anh sẽ chê mặn, anh sẽ chê không ngon, nhưng anh yêu vợ của anh lắm í, chẳng lẽ có bố mẹ ở đấy mà anh lại ôm ghì lấy vợ anh ở đấy rồi đánh cái chụt 1 phát lên má của vợ. Anh phải làm gì để vợ anh biết anh yêu vợ anh như thế nào nhỉ?

Hay anh sẽ đi nhậu với bạn bè rồi giả vờ say về nhà, để vợ anh thức trắng cả đêm để chăm sóc cho anh, rồi sáng ra 2 mắt đỏ hoe và ngủ gật bên cạnh anh từ lúc nào không biết nữa :">

Hay anh sẽ dành ra ngày chủ nhật để đưa em đến những nơi mà em chưa từng đến nhỉ. Đơn giản như đưa em về Hưng Yên, 2 đứa mượn xe máy một người anh ở Hưng Yên của anh rồi đi dọc bờ đê sông Hồng nhỉ. Em sẽ hái những bông hoa dại trên đê, và anh sẽ tranh thủ chụp cho em vài bức ảnh... rồi về nhà mở PTS lên chỉnh sửa blend lòe loẹt vào rồi 2 đứa cầm gối đập nhau om tí tỏi lên... đến mức mẹ ở tầng dưới phải chạy lên quát: " Hai đứa định làm sập nhà của tôi à, có để yên cho bố ngủ không?".

Buổi sáng, trước khi đi làm, em sẽ mang cho anh một chiếc áo sơ mi , tuy chưa là cẩn thận nhưng được gấp 1 cách gọn gàng, thấy mặt anh ỉu xìu, em mỉm cười và phụ anh mặc áo vào, rồi em khẽ hôn một cái thật nhẹ lên lên vai anh, khẽ ôm anh từ sau lưng và thủ thỉ " Hôn 1 cái đánh dấu bản quyền lên rồi nhé, cấm cô nào được động đến chồng yêu của em".

Mỗi khi anh đi làm về, vất cặp sang một bên rồi uể oải nằm vật xuống giường, em sẽ đến bên cạnh, hỏi anh có thấy mệt mỏi ở đâu không ? Rồi anh sẽ nắm lấy tay em, kéo em đến bên cạnh rồi em chặt lấy em, mọi mệt mỏi sẽ tán biến hết, mọi áp lực công việc sẽ là số 0 khi anh được ở bên cạnh em. Anh giống như một chiếc điện thoại cạn pin vậy, và em sẽ luôn là một chiếc updater hoàn hảo nhất. Sẽ mãi mãi là như vậy vợ nhé.

Và thỉnh thoảng em hãy giận anh nhé, giận anh vì việc gì đó, việc gì cũng được em nhỉ, rồi em kéo mẹ lên ngủ cùng, rồi anh sẽ được ngủ cùng với bố, trước khi ngủ bố còn nhắc nhở anh: " Tối đến ngủ cấm xì hơi nhé!". Còn em sẽ ôm chặt lấy mẹ, và ngủ 1 giấc thật ngoan, sau khi đã than thở đủ tội của anh với mẹ.

Và đến kỷ niệm ngày cưới, anh và em sẽ cùng giở lại album ảnh cưới, em sẽ bĩu môi chê anh xấu zai, còn anh sẽ lơ mơ nhớ đến những ngày 2 đứa chuẩn bị đám cưới. Nhớ đến ngày em bẽn lẽn ra mắt bố mẹ anh, nhớ đến lúc em bóp tay cho mẹ anh để lấy lòng, vợ anh thủ đoạn lắm nhé, thảo nào mẹ anh lại yêu quý em thế. Rồi những ngày chạy loạn lên để lên danh sách khách mời, rồi chuẩn bị đồ đạc cho phòng tân hôn, em thì cứ nhất quyết treo cái ảnh to tướng của em lên trên tường, còn anh thì khăng khăng đòi thay chỗ cái bàn trang điểm của em bằng cái bàn máy tính của anh. Hai đứa tranh cãi rồi vật lộn om tí tỏi lên... để mama ở ngoài lắc đầu ngao ngán với 2 đứa trẻ con.

Còn gì nữa nhỉ, à... còn hôm cưới, em thì ngượng ngùng trong chiếc váy cưới trắng dài, anh thì xúng xính trong bộ comple, tại hôm đấy anh là người đẹp trai nhất mà :">. Còn vợ yêu của anh thì tất nhiên là người phụ nữ xinh đẹp nhất rồi. Trải qua bao khó khăn, bao thủ tục anh mới cưới được vợ anh, thì chẳng có lý do nào để anh đánh mất em một cách dễ dàng rồi. Và cũng chẳng có lý do nào để anh đánh mất đi một thành viên trong gia đình của anh, người mang đến hạnh phúc và sánh vai đi cùng anh suốt quãng đường đời, một người mang đến sự ấm áp và nụ cười đến gia đình nhỏ bé của anh.
Em à, đồng ý cưới anh và bước đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại nhé. Yêu em nhiều lắm. 

Chồng đi công tác, vợ gọi điện thoại kiểm tra 30 phút/lần

11:47 |
Thật tình tôi chẳng hiểu sao mà vợ tôi luôn tự làm khổ bản thân mình và cả chồng như thế nữa. Cô ấy lúc nào cũng tưởng tượng ra hàng tá lí do, hàng nghìn tình huống rồi khép chồng mình vào tội: ngoại tình.
Vợ tôi thường kể chuyện ở cơ quan cô ấy, anh này tranh thủ giờ nghỉ trưa đưa bồ đi ăn đi nghỉ, anh kia nhân lúc đi công tác thì mua thêm 1 vé để bồ đi cùng, lại có anh dẫn cả “em út’ đi du lịch công khai cùng tất cả mọi người trong công ty. Trớ trêu hơn là nhóm bạn thân chung Đại học của vợ tôi có 5 cô thì có tới 3 cô đã ly hôn vì chồng đi ngoại tình.
Không biết có phải vì sống trong môi trường xung quanh toàn chuyện ngoại tình, ly hôn như vậy mà vợ tôi lúc nào cũng đa nghi. Tôi thấy rất mệt mỏi với sự dò xét và phán đoán linh tinh của vợ. Tôi đi uống cafe xem bóng đá buổi tối ngoài đầu ngõ, cô ấy cũng tra xét kĩ càng, nhiều hôm còn đi theo dõi. Tôi đi công tác thì cô ấy bắt mang quyết định của công ty về, khi tôi đi rồi thì cô ấy gọi điện 30 phút một lần và “quay” tôi với các câu hỏi: anh đang làm gì? ở đâu? Với ai?.....
Tôi yêu vợ, chiều con gái, lúc nào cũng chỉ mong hết giờ làm việc để về nhà chơi với con, giúp vợ chuyện nhà cửa. Tôi tôn trọng vợ nên hết sức tránh, đèo vợ ngoài đường tôi chẳng bao giờ liếc ngang liếc dọc, cũng không bao giờ buông lời chọc ghẹo tán tỉnh ai…Thế nhưng, thấy tôi như thế thì vợ lại nghĩ tôi đang trả vờ, đang “làm hàng” màu mè trước mặt cô ấy và lại càng tỏ ra đa nghi hơn.
Thật sự tôi cảm thấy mệt mỏi quá, không biết phải làm thế nào để vợ hiểu tình cảm của tôi, rằng tôi không bao giờ có thứ tình cảm ngoài chồng ngoài vợ….Tôi stress quá, mong các anh chị cho tôi lời khuyên….

Suýt ly dị vợ vì thói quen đăng status “câu like”

11:21 |
Có lẽ cái bệnh nghiện facebook của vợ tôi sẽ vô phương cứu chữa nếu không có vụ tôi suýt tuyên bố đường ai nấy đi chỉ vì dòng status câu like của cô ấy.
Tôi không hề có ác cảm với facebook, nhất là trong cái thời đại “người người chơi phây, nhà nhà chơi phây” như hiện nay. Công nhận mà nói, có facebook cũng tiện thật. Bạn bè có vụ gì, chỉ cần post một cái status, tag nhau vào, chỉ vài phút sau là hội đủ anh tài, chẳng mất công gọi điện thoại í ới, vừa tốn thời gian lại vừa tốn tiền. Hơn nữa, facebook lại lắm game hay ho. Ngồi ở cơ quan buồn buồn có thể làm vài ván cho thư giãn.
Với tôi, facebook là nơi giữ liên lạc với bạn bè và chơi game giải sầu không hơn không kém. Thế nên, tôi chúa ghét mấy bạn trẻ cả ngày cắm mặt vào facebook, đi đâu, làm gì cũng post lên facebook để khoe với thiên hạ. Ấy thế mà đúng như ông bà ta nói, ghét của nào trời trao của ấy. Run rủi thế nào tôi lại cưới đúng một cô vợ “mê phây hơn mê chồng”.
Mà thôi, vợ tôi mê “phây” cũng được. Vốn không ai hoàn hảo, được cái nọ thì mất cái kia. Thế nhưng, tôi không chịu nổi khi cái bệnh nghiện facebook của vợ khiến tôi nhiều phen khốn khổ. Nhiều khi tôi phát cáu vì có những chuyện tế nhị như vợ chồng xích mích, tôi kéo gỗ khi ngủ hay bệnh lười tắm của tôi cô ấy cũng lôi lên facebook. Có lẽ cái bệnh nghiện facebook của vợ tôi sẽ vô phương cứu chữa nếu không có vụ tôi suýt tuyên bố đường ai nấy đi chỉ vì dòng status câu like của cô ấy.
Hôm kỉ niệm 3 năm ngày cưới, tôi bù đầu với đống báo cáo tài chính cuối năm nên quên mất. Đi làm về thì thấy vợ lầm lì, hỏi câu gì cũng không nói. Đoán cô ấy có chuyện bực mình ở cơ quan, tôi cũng không hỏi, định bụng tối xuôi xuôi mới tâm sự, chứ mặt vợ đang hằm hằm thế kia, nhỡ đâu lỡ miệng vợ cho “nhịn” cả tháng thì toi. Tôi chưa kịp tắm rửa thì vợ đã dắt xe ra khỏi cửa, lạnh lùng bảo: “Không có cơm đâu, anh tự túc, em ra ngoài”.
Vợ vừa đi thì mẹ tôi gọi điện. Tôi chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị mẹ mắng xa xả cho một tràng: “Mày mà làm gì khiến gia đình tan vỡ thì liệu hồn. Cái H nó hiền lành, ngoan ngoãn, mày còn chưa bằng lòng hay sao?” Tôi mặt ngắn tũn lại, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, lắp bắp: “Ơ, ơ, là sao mẹ, con không hiểu”. “Cái Nga (Nga là em gái tôi) vừa gọi cho mẹ bảo chị dâu đang buồn. Nó đòi chia tay”.
Hoảng hốt, tôi gọi điện cho vợ. Không ai nhấc máy. Cáu tiết, tôi gọi cho em gái: “Làm sao, chị có chuyện gì sao anh không biết hả?” “Anh lên facebook mà xem” – nó nói. Luống cuống đăng nhập facebook, đập vào mắt tôi là dòng status của vợ: “Thà chọn một kết thúc buồn còn hơn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc”. Kèm theo status là bức ảnh một cô gái với hai dòng nước mắt tuôn rơi. Vợ tôi còn không quên check-in “Nơi chỉ có nỗi buồn”. Dĩ nhiên, dòng trạng thái “hót hòn họt” hút like tới tấp, cùng với đó là cả trăm comment của anh chị em bạn bè nhảy vào hỏi thăm.
Đã thế, trong các câu trả lời, vợ tôi cứ lấp la lấp lửng khiến nội dung status vốn dĩ chẳng có gì to tát được bàn dân thiên hạ mang ra mổ xẻ và suy đoán vớ vẩn. “Ôi vợ ơi là vợ”, tôi vừa kêu vừa bấm máy gọi cho cô ấy. Lần này là “Thuê bao…”.
Cái câu status bâng quơ ấy nếu chỉ chình ình trên facebook thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Vấn đề là nó đã qua cái “loa phát thanh” chuyên thêm mắm thêm muối của đứa em gái đến tai mẹ tôi. Chỉ 10 phút sau khi nhận được điện thoại của mẹ, tôi đã thấy bố, mẹ và cả cậu mợ tôi xuất hiện trước mặt. Một phiên tòa gia đình nhanh chóng được lập ra và tôi chính là kẻ tội đồ đứng trước vành móng ngựa. Tôi bị xoay như chong chóng với đủ câu hỏi, giả thiết được các vị quan tòa tưởng tượng ra.
Tôi mặt méo xệch, luôn mồm giải thích: “Không phải vậy đâu, mọi người hiểu lầm rồi”. Tất nhiên chẳng ai tin. Không có chuyện gì thì sao vợ tôi phải bỏ nhà đi (theo suy đoán của bố mẹ tôi). Không khí trong nhà căng như dây đàn. Cảm giác, tôi chỉ cần ho một tiếng thôi là… đứt cái phựt luôn.
10h tối có tiếng xe ngoài cổng. Vợ tôi về. Tươi cười hớn hở. Thấy mọi người tề tựu đông đủ ở nhà, vợ tôi không khỏi ngạc nhiên: “Ơ, sao bố mẹ cậu mợ lại ở đây cả thế này”. Mẹ tôi lao ra: “Con ơi, có chuyện gì tâm sự với mẹ, kể cho mẹ nghe, chuyện đâu còn có đó, đừng nghĩ quẩn nhé”.
Nhìn thấy vợ, máu nóng trong người tôi bốc lên: “Điện thoại đâu sao không gọi được?”. “Ơ, điện thoại hết pin, em mải nói chuyện với hội bạn nên không để ý”. Tôi hằm hằm: “Cô giải thích thế nào thì giải thích”, rồi bỏ lên phòng ngủ đóng sập cửa lại.
Một lúc sau, thấy vợ nước mắt ngắn dài đi vào phòng ngủ, thanh minh: “Em không cố ý. Em giận anh quên ngày kỉ niệm nên lên facebook viết status cho bõ ghét. Không có ý gì cả”. Tôi chưa nguôi ngoai nên cáu: “Cô thích kết thúc chứ gì. Thế thì kết thúc luôn hôm nay”. Lúc nói câu ấy tôi biết tôi lỡ lời, nhưng bản tính sĩ diện nên tôi cứ thế ôm gối xuống phòng khách ngủ, mặc vợ khóc nấc lên.
Sáng hôm sau, thấy mắt vợ sưng húp (chắc khóc cả đêm) với mẹ tôi gọi điện khuyên nhủ, tôi mới nguôi nguôi, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng. Vợ tôi vẫn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, để sẵn quần áo cho tôi đi làm như mọi hôm nhưng không nói câu nào cả. Đến cơ quan, theo thói quen tôi mở facebook định làm một ván game cho nhẹ đầu thì thấy mình được tag vào một cái ghi chú đẫm nước mắt của vợ. Đọc xong, thấy xiêu lòng, tôi lấy ngay điện thoại nhắn tin cho vợ: “Anh yêu vợ”.

Sau vụ đấy, vợ tôi dứt hẳn cái bệnh “nghiện facebook”. Thật ra, đúng là trong cái rủi lại có cái may.

Cố lấy chồng giàu, tôi phải trả giá quá lớn

11:21 |
Tôi đã dùng ngay con tôi để ép anh phải sớm xong thủ tục li hôn. Vợ anh đem con về nhà cha mẹ đẻ, tôi đàng hoàng bước vào căn biệt thự sang trọng, tiện nghi với tư thế của kẻ chiến thắng mà không hề nghĩ tới hậu quả sẽ phải lĩnh đủ sau này.
16 năm trước, như nhiều bạn bè khác khi mới từ quê xuống thành phố học đại học, tôi cũng khờ khạo và chân chất, quê mùa. Nhưng chỉ sau ngay năm học thứ hai, suy nghĩ của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Thay vì khát khao học xong trở về quê làm việc như lúc đầu, tôi cố gắng vừa học vừa tìm cơ hội ở lại thành phố kiếm một công việc, xa hơn nữa là một tấm chồng tử tế, người thành thị và có gia sản càng tốt.
Bận rộn với công việc, học hành, nên đến khi tốt nghiệp đại học tôi cũng chưa có mảnh tình vắt vai. Bù lại, khi bọn bạn vắt chân lên cổ chạy nộp hồ sơ kiếm việc làm thì tôi đã yên vị với vai trò nhân viên tổ chức sự kiện của một công ty Hàn Quốc. Hai năm sau khi ra trường, tôi trở thành phó phòng. Tôi trở thành niềm hãnh diện của cả họ, trở thành tấm gương sáng để các cô bác hàng xóm đem ra dạy con.
Nhìn quanh lũ bạn tôi đứa về quê, đứa ở thành phố nhưng lại lấy chồng tỉnh lẻ, con cái đùm đề nhưng vẫn chui rúc ở phòng trọ, xóm nghèo là tôi thấy nản.
Bằng nhiều cách, qua nhiều mối quan hệ, tôi tiếp cận mục tiêu là chồng tôi sau này. Anh hơn tôi đúng hai con giáp, đã có vợ và một con gái học lớp bảy, nhưng sắp li dị. Anh là người có quyền, có tiền, cha mẹ anh cũng là người quyền thế một thời. Tóm lại, anh có dư những thứ tôi thèm muốn.
Chẳng phải nói nhiều, người đàn ông đang chán gia đình gặp cô gái trẻ, đẹp, sắc sảo như tôi lập tức đổ không điều kiện. Quen nhau ba tháng, tôi vẫn không nhận được tín hiệu nào tốt hơn để có thể tiến thêm. Tôi nóng lòng, quyết phải dùng mưu để anh và mọi thứ anh có phải là của tôi.
Sau một buổi tối đi bar, anh đã qua đêm tại căn hộ tôi thuê. Anh ngạc nhiên khi một cô gái dạn dĩ như tôi vẫn còn con gái, nhưng cũng nói rằng điều đó làm anh cảm thấy hạnh phúc. Thói đời, đã ăn vụng được một lần thì sẽ có lần hai, lần ba. Với anh, những đêm ngủ lại nhà tôi chỉ như một cách vừa được giải trí vừa khỏi về nhà. Nhưng với tôi, đó là những bước để tôi buộc chặt anh lại với mình. Cho đến khi tôi thông báo có thai thì anh chết đứng.
Ban đầu, anh tìm cách tránh. Tôi nhắn tin báo sẽ giữ cái thai lại. Nếu anh không có trách nhiệm, khi sinh con ra tôi sẽ đem nó lên cơ quan anh và làm ầm lên, anh sẽ mất tất cả. Quả là hiệu nghiệm, ngay chiều hôm đó anh tự đánh xe tới chờ tôi ở cổng công ty.
Tôi đã dùng ngay con tôi để ép anh phải sớm xong thủ tục li hôn. Vợ anh đem con về nhà cha mẹ đẻ, tôi đàng hoàng bước vào căn biệt thự sang trọng, tiện nghi với tư thế của kẻ chiến thắng mà không hề nghĩ tới hậu quả sẽ phải lĩnh đủ sau này.
Tôi không đi làm ở nhà dưỡng thai, tận hưởng từng ngày cảm giác thỏa mãn, nhàn nhã sung sướng của vợ một quan chức. Một mặt, không ngừng suy nghĩ làm cách nào để anh phải tổ chức đám cưới, nhập hộ khẩu cho tôi càng sớm càng tốt.
Khi cái thai được 5 tháng, tôi nói dối nó là con trai. Lúc này, anh buộc phải nói chuyện này với cha mẹ anh. Hai cụ đều bị sốc, bố mẹ tôi ở quê sau khi nghe tin cũng thế. Nhưng rồi vì sức ép của tôi lên anh, cha mẹ anh vẫn phải lặn lội về quê tôi để hai bên gia đình gặp mặt nói chuyện. Hôm về, nhìn cái cảnh họ lắc đầu, bịt mũi khi bước qua khoảng sân đất vương đầy rơm, lố nhố gà vịt, hôi mùi phân bò của nhà mình, tôi chợt thấy chạnh lòng, thương ba mẹ vô cùng.
Tôi về sống với anh không có đám cưới, cũng chẳng có lễ hỏi, chỉ đơn giản là dắt nhau đi đăng ký trên phường. Điều đó làm tôi thất vọng, niềm kiêu hãnh vốn có với họ hàng, bạn bè sụp đổ. Nhưng thôi, tôi đã lỡ cưỡi lên lưng hổ rồi làm sao mà xuống được. Thời gian sau, anh bán nhà chia tài sản cho vợ và con gái rồi quyết định hai vợ chồng về sống với cha mẹ anh.
Tôi biết, tình yêu của anh đã giảm sút, thậm chí còn khinh ghét, kinh tởm. Chẳng qua anh sợ tôi làm ầm lên thì sẽ mất chức, mất quyền, mất luôn cái ghế mà bấy lâu nay anh và gia đình đã dày công o bế. Hơn nữa, vì cái thai trong bụng tôi là con trai, điều ước bấy lâu nay của họ- vì anh là con một.
Càng gần ngày sinh con, tôi càng bấn loạn. Tôi không biết phải xoay xở thế nào khi đứa bé sinh ra. Rồi ngày đó cũng đến. Tôi sinh con gái. Anh biệt tăm, ông bà nội đến thăm cháu rồi cũng về. Ở bệnh viện chỉ còn mẹ tôi lụi cụi chăm con và cháu ngoại.
Bi kịch hơn là những ngày mẹ nuôi đẻ tôi tại nhà chồng, bà bị người ta ngấm nguýt, soi từng bước đi, từng hành động nhỏ. Khi biết rõ mọi chuyện, mẹ đã ôm tôi khóc nghẹn và khuyên tôi nên bỏ tất cả để về quê. Sống có tham vọng cũng tốt, nhưng để đạt được mọi thứ bằng mưu mô như thế này thì sẽ không bền.
Sau một tháng chăm con chăm cháu, mẹ chia tay tôi về quê trong nước mắt và sự lo lắng. Từ lúc đó, tôi phải tự làm việc của mình mà không được ai giúp đỡ. Cha anh ốm nặng, trở nên khó tính, cáu bẳn. Mẹ anh suốt ngày giam mình trên phòng thờ, đọc kinh gõ mõ. Còn anh, chỉ về sát bữa tối, thi thoảng bồng con thì cũng im lặng, chẳng nhìn đến tôi chứ đừng nói gì đến hỏi han.
Từ một cô gái năng động, xinh đẹp, tôi trở thành một bà nội trợ đau khổ. Chị giúp việc bị cho nghỉ, trăm việc trong nhà đến tay tôi. Việc nhà, chăm con, chăm cha mẹ chồng, chợ búa, giặt đồ… ngập mặt từ sáng tới tối. Từ 50kg, một tháng sau tôi chỉ còn hơn 40 kg một chút, mấy năm liền không lên cân nổi vì vất vả và suy nghĩ nhiều. Đã vậy, mẹ chồng tôi lại là người khó tính, hay săm soi. Cứ gặp cái gì không vừa ý là bà kêu ca, chì chiết suốt cả ngày.
Bị phụ thuộc đủ thứ, tôi không dám hó hé gì, chỉ câm lặng làm việc, chăm con, hầu hạ nhà chồng. Mẹ tôi thương con thương cháu, thi thoảng gửi theo xe xuống vài chục trứng, gạo tám, gà vịt… chứ tuyệt nhiên không dám xuống thăm. Tôi đã hiểu được nỗi khổ khi mua sắm bất cứ cái gì cũng phải ngửa tay xin tiền chồng, điều mà trước kia tôi không nghĩ tới.
Được hơn một năm như vậy, tôi có thai lần thứ hai. Lần này đi siêu âm lại là con gái. Tôi không giấu giếm nữa mà nói thật. Bố mẹ chồng tôi không phản ứng gì, chồng tôi ậm ừ rồi tiếp tục xem ti vi. Tôi bồng con về phòng, dỗ con ngủ trưa mà nước mắt cứ tuôn rơi. Cuộc sống của tôi thật không khác gì địa ngục. Tôi đánh đổi mọi thứ để sống như bây giờ, có đáng không?
Một sáng đi chợ về, tôi bỗng nghe trong nhà như có tiếng ồn ào, cãi vã. Trong sân nhà, tôi thấy một cô gái trẻ bồng một đứa bé cỡ ba bốn tuổi đang đôi co với mẹ chồng tôi. Hàng xóm trong khu tập thể xúm vào xem ngoài bờ tường, bình luận ra vào. Tôi nghe loáng thoáng đó là con của chồng tôi, cô ta bắt anh phải có trách nhiệm… gì đó. Trước kia, cô ta là giúp việc cho vợ chồng anh, rồi sau đó không biết lằng nhằng thế nào mà có bầu với anh. Vợ anh đâm đơn li hôn cũng vì lý do này.
Tôi choáng váng, nhưng vẫn chưa tin hẳn. Im lặng đi vào nhà hỏi bố chồng tôi lúc đó đang ngồi bên bàn nước xem có đúng thế không. Ông nhìn tôi một lúc rồi lặng lẽ gật đầu. Tôi bàng hoàng ngất xỉu. Hóa ra, thời gian tôi đi lại với anh thì người phụ nữ kia cũng đang mang bầu đứa con của anh. Mọi người đều biết, hàng xóm cũng biết, vậy mà tôi không hề biết gì cả.
Khi tôi tỉnh lại, mẹ chồng tôi đang ngồi cạnh giường tôi. Bà khóc. Theo lời bà kể, cô giúp việc có con với anh cũng là con gái. Anh đã thuyết phục cô ta về quê ở cho đỡ bị ảnh hưởng (?), anh sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con. Nhưng gần đây, khi biết anh có tôi, cô ta không còn muốn như vậy nữa mà muốn con phải có cha nên mới làm ầm lên như vậy. Bà mong tôi đừng có suy nghĩ nhiều hại cho đứa trẻ, chuyện đó để bà và chồng tôi thu xếp.
Khỏi phải nói tôi đã suy sụp như thế nào. Con tôi sinh ra khi ngót tám tháng trong bụng mẹ nên nuôi cũng khó khăn. Lần này, tôi đưa hai con về quê để được mẹ chăm sóc, cũng là để tránh xa mớ bòng bong trong gia đình chồng. Chồng tôi lâu lâu tạt về thăm con một lúc rồi đi, còn cha mẹ chồng tôi, biện lý do già cả bệnh tật nên không đi được, chỉ gửi ít tiền mua sữa cho cháu.
Khi biết hoàn cảnh của tôi, ba mẹ, các dì, các cậu ở quê đều khuyên tôi không nên cố bám víu vào anh và gia đình anh làm gì nữa, mà nên tự giải thoát cho mình. Tôi cũng muốn thoát ra, nhưng không biết phải quyết định ra sao vì bây giờ trong tay tôi không có bất cứ thứ gì. Tôi không có tiền bạc, không có nghề nghiệp trong khi còn có hai đứa con nhỏ phải nuôi dạy. Bố mẹ tôi ở quê cũng nghèo, chỉ là nông dân chân lấm tay bùn trong khi đã có tuổi, tôi không thể dựa vào bố mẹ. Tôi phải làm thế nào đây?

Nợ cá độ, chồng lừa vợ đến khách sạn bán cho sếp

08:45 |
Chồng gọi tôi đến khách sạn 'đổi gió hôn nhân' nhưng thực ra là 'bán' tôi cho sếp.
Tôi lấy chồng đã được 8 năm và có một bé trai 7 tuổi. Hai vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên lập nghiệp ở thủ đô. Năm trước nhờ bố mẹ tôi bán mảnh đất dưới quê chia cho vợ chồng tôi một ít cộng với số tiền vay mượn người thân bạn bè nên chúng tôi mua được căn nhà 700 triệu ở ngoại thành. Tôi và chồng chỉ làm công ăn lương bình thường nên thu nhập hàng tháng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt và dư một chút để trả nợ dần.
Chồng tôi làm việc ở một công ty sản xuất vật liệu xây dựng. Tôi thường nghe anh kể, sếp của anh là một người có tính đào hoa. Dù đã có vợ và 2 con nhưng ông ta vẫn cặp kè với hết người này người khác. Rồi tôi đã có cơ hội được diện kiến ông ta trong một lần công ty chồng tôi tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát. Chồng tôi vì muốn khoe vợ với đồng nghiệp nên cứ rủ rê tôi đi bằng được. Tôi được trời phú cho dáng người cao ráo và nước da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh tú, từ khi học đại học đã được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Giờ đây dù đã bước sang tuổi 30 nhưng trông tôi chỉ càng thêm mặn mà. Vừa nhìn thấy tôi sếp của chồng đã như muốn ăn tươi nuốt sống. Ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân rồi cười một cách bí hiểm.
Sau chuyến du lịch trở về tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Sau đó tôi mới biết đó là số điện thoại của sếp chồng. Không biết bằng cách nào ông ta có được số điện thoại của tôi. Ông ta nói rằng: “Anh đã không thể ngừng nghĩ về tôi kể từ lần gặp ấy. Anh rất muốn được gặp em thường xuyên hơn và nói chuyện với em nhiều hơn”. Trước thái độ phỉnh phờ của ông ta tôi chỉ nhắn một tin lại nói là tôi đã có chồng và không muốn làm gì có lỗi với gia đình. Sau đó tôi không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của ông ta nữa. Tôi không phải là loại phụ nữ thích lăng nhăng. Tôi không muốn người đời nhìn vào tôi với con mắt đầy khinh bỉ. Tuy cuộc sống chưa thật đầy đủ nhưng tôi yêu gia đình của mình.
Chồng tôi tính khí hiền lành, chăm chỉ nhưng phải nỗi quá ham mê bóng đá. Chính vì điều này mà nhiều khi anh mù quáng để kẻ xấu lợi dụng. Trước đây đã vài lần bố mẹ và tôi phải đi trả đậy cho chồng những khoản nợ cá độ. Tôi cũng buồn bực nhiều nhưng hồi ấy những khoản nợ đó không quá lớn cộng với việc chồng tôi cũng hứa sẽ không tái phạm nữa nên tôi cũng độ lượng tha thứ cho chồng. Mặc dù vậy trong lòng tôi không hiểu sao vẫn canh cánh một nỗi lo lắng mơ hồ. Người ta chẳng bảo ngựa quen đường cũ là gì.
Mùa Worl Cup vừa qua, tôi cũng nơm nớp sợ chồng bị trái bóng làm mất lý trí mà không thể làm chủ được bản thân. Cả mùa bóng, tôi giữ chồng ở nhà để dễ bề trông chừng. Tôi mua đồ nhậu, gọi bạn bè hàng xóm đến xem để chồng tôi khỏi phải ra ngoài dẫn đến sa đà. Thế nhưng trong trận tranh cúp vô địch, chồng tôi ra quán xem cùng anh em để lấy không khí. Đến sáng khi về, tôi thấy chồng bơ phờ và mệt mỏi, khuôn mặt ủ rũ. Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành.
Khoảng một tuần sau, khi tôi vừa đi làm về thì chồng tôi gọi điện bảo tôi tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo đẹp đến khách sạn X. Tôi ngạc nhiên sao chồng tôi lại hẹn tôi đến đó thì anh bảo: “Lâu rồi vợ chồng mình không có những giây phút riêng tư ở bên nhau. Ra khách sạn đổi gió một chút cũng tốt cho cuộc sống hôn nhân mà”.
Khi tôi háo hức gõ cửa thì sững người khi người ra mở cửa không phải là chồng tôi mà là sếp của chồng. Ông ta chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm trên người. Tôi sợ quá định bỏ chạy thì bị ông ta nhanh chóng chốt cửa lại và đẩy vào giường. Tôi định la lên thì ông ta vứt vào mặt tôi tờ giấy có nét chữ của chồng tôi. Đó là một tờ giấy thỏa thuận. Chồng tôi nói rằng sẽ để tôi làm tình nhân của ông ta trong vòng 1 tháng. Ngược lại ông ta sẽ chuộc lại giấy tờ nhà cho chồng tôi. Thì ra chồng tôi đã mang giấy tờ nhà của chúng tôi đem đi cá độ từ bao giờ tôi cũng không biết.
Tôi thực sự  đau đớn, bàng hoàng. Tôi muốn vụt chạy khỏi phòng nhưng không sao vùng vẫy được. Ông ta cứ ghì chặt xuống giường. Thể xác tôi đau đớn ê chề nhưng cũng không thể sánh được với nỗi đau tinh thần. Tôi thật không tưởng tượng được người chồng mà bấy lâu tôi tin tưởng yêu thương lại xem tôi như một món hàng để trao đổi.
Anh ta bán đứng vợ mình, trơ mắt nhẫn tâm nhìn vợ mình bị kẻ khác hãm hiếp chỉ vì muốn trả xong món nợ cá độ. Tôi căm thù hạng đàn ông hèn mạt như thế. Tôi muốn giết chết anh ta nhưng anh ta quỳ xuống chân tôi mong tôi tha thứ: “Anh không còn cách nào khác. Nếu anh không làm thế thì cả nhà mình chỉ có nước ra đứng đường. Số tiền quá lớn, có trả nợ cả đời cũng không hết. Anh vì một phút lỡ dại mà giờ mới ra nông nổi này. Xin em hãy làm điều đó vì anh và con”. Anh ta thật khốn nạn chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Còn tôi thì sao? Anh ta coi tôi như loại gái giang hồ có thể gán cho người này người khác được sao? Nỗi ô nhục phải nằm yên cho người khác hãm hiếp liệu tôi có thể chịu đựng được?
Tôi muốn ly hôn anh ta cho nhẹ nợ nhưng thương con trai sẽ không còn mái nhà để che mưa che nắng. Mẹ con tôi cũng có thể phải tay trắng mà ra đi vì sự ngu muội của chồng. Hiện tại, mỗi ngày phải đối mặt với anh ta là cảm giác bị xúc phạm vẫn dâng đầy tận ngực. Suốt hơn 1 tháng qua, tôi không cho anh ta chạm vao người. Mỗi đêm ngủ tôi đều nằm mơ đến cái buổi chiều nhơ nhớp kia... Tôi biết, không chỉ với chồng, có thể sẽ còn rất lâu nữa tôi mới tìm lại được cảm giác hạnh phúc trong trái tim, dù là với bất kì ai đó...

Không con có hạnh phúc được không?

17:00 |
Đó là điều gần đây tôi hay tự hỏi nhất. Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ tất nhiên mình sẽ sinh con, “một ngày nào đó”, nhưng suy nghĩ ấy không bắt nguồn từ việc tôi yêu trẻ con mà chẳng qua vì tôi sợ nếu không sinh con, cuối đời sẽ hối hận.
Thế rồi gần đây tôi quen anh ấy, người đàn ông phóng túng, tuyệt vời. Chúng tôi yêu và cực kỳ hợp nhau, nhưng anh ấy không phải mẫu đàn ông yêu trẻ con, thậm chí anh ấy không muốn có con.
Đấy chính là lý do khiến tôi băn khoăn nhiều. Thực ra nếu tôi cứ cố lấy anh ấy bây giờ và hai vợ chồng không sinh con tôi nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì. Song tôi lo ngại: Có người phụ nữ nào không con cái mà vẫn sống vui vẻ, hạnh phúc đến cuối đời được không?
Bạn thân mến,
Câu hỏi của bạn rất thú vị và quả thực… khó trả lời. Tôi từng biết có ít nhất một người phụ nữ ra khỏi giường mỗi sáng, đến bên cửa sổ, thảnh thơi kéo rèm, thảnh thơi mở cửa, vươn tay đón ánh sáng mặt trời và cảm ơn cuộc sống vì cô ấy… không có con. Song phải thừa nhận với bạn rằng, trong xã hội chúng ta thì trường hợp này… khá hiếm.
Với trường hợp của bạn, tôi lại nghĩ, người sống vui vẻ hạnh phúc sẽ luôn có tâm trạng lạc quan, hạnh phúc bất kể họ quyết định sinh con hay không, còn người hay lo nghĩ, buồn phiền thì vẫn cứ buồn phiền, hối hận về nhiều quyết định họ đưa ra trong cuộc sống.

Cho nên, tôi cho rằng, có thể lựa chọn của bạn sẽ nghiêng theo những gì bạn trải nghiệm. Hôm nay bạn yêu một người đàn ông không muốn có con nên băn khoăn như vậy, nhưng biết đâu, sau này gặp người đàn ông khác thực sự yêu và muốn có thật nhiều con, bạn lại nghĩ khác… Đời còn dài và còn nhiều cơ hội để trải nghiệm.

Giữ em 7 năm cho kẻ khác "hưởng"

17:17 |
Năm nay tôi 25 tuổi. 7 năm trước, tôi thi trượt đại học nhưng không giống như những người bạn khác là đợi thi lại vào năm sau mà tôi quyết định đi học nghề. Từ Quảng Bình, tôi lặn lội vào Sài Gòn để theo học nghề mình yêu thích. Hơn nữa, tôi muốn làm quen với cuộc sống tự lập và cũng mong được ở gần anh trai để anh em có thể giúp đỡ nhau khi cần.
Và trong một lần về thăm quê, số phận đã cho tôi gặp người yêu tôi bây giờ, cô ấy cũng ở Quảng Bình nhưng lại đang theo học ở quê. Do địa lý xa xôi nên tôi và cô ấy có rất ít thời gian để gặp nhau, hai đứa chỉ được bên nhau mỗi dịp nghỉ hè, lễ tết. Xa nhau là thế nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi han và sẻ chia với người yêu để cô ấy đỡ buồn tủi.
Vì vừa học vừa làm nên tôi cũng có một chút ít tiền tiết kiệm, số tiền đó tôi thường dùng mua vé máy bay để về quê thăm người yêu. Thời gian này, hai chúng tôi có khá nhiều cơ hội để ở bên nhau nhưng vì yêu cô ấy, tôi luôn biết trân trọng và gìn giữ cho người mình yêu thương nhất. Chúng tôi hứa với nhau rằng, sẽ dành cho nhau trọn vẹn đến đêm tân hôn.
Sau hai năm học nghề, tôi quyết định sang Nhật làm việc. Trước hết là để kiếm một ít vốn liếng cho tương lai sau này, phần nữa là đợi người yêu học hành xong xuôi, tôi sẽ về nước để hai đứa tổ chức lễ cưới.
Trước khi sang Nhật, tôi cũng không quên sang gặp gia đình người yêu nói chuyện với bố mẹ cô ấy để họ yên tâm về tình yêu của chúng tôi. Bố mẹ tôi cũng vậy, khi tôi dẫn bạn gái về, mọi người đều rất ưng ý “cô con dâu ngoan hiền”. Hai gia đình ai cũng rất vui với tình yêu của hai đứa và luôn vun vén, động viên chúng tôi cố gắng chờ đợi nhau trong khoảng thời gian này.
Sau ba năm làm việc, tôi xin về nước nghỉ phép hai tháng. Đây cũng là lúc người yêu tôi tốt nghiệp ra trường và cô ấy mong muốn được vào Sài Gòn làm việc. Nhờ người quen chạy vạy mãi, tôi cũng đã xin cho cô ấy một công việc nhà nước ổn định. Và với số tiền gom góp được sau ba năm đi làm, tôi quyết định mua một ngôi nhà ở Sài Gòn cho người yêu tôi ở, để thuận tiện cho việc cô ấy đi lại, cũng như dành cho tổ ấm của chúng tôi sau này.
Sau hai tháng nghỉ phép, mọi việc đều đã sắp xếp ổn định, tôi lại tiếp tục sang Nhật để làm việc (vì hợp đồng làm việc của tôi còn một năm rưỡi nữa). Thế nhưng, mới quay lại được bốn tháng thì công ty cho tôi về làm việc ở chi nhánh Sài Gòn. Quá vui sướng vì sắp được ở gần người yêu nên tôi đã lặng lẽ trở về để tặng cho cô ấy một món quà bất ngờ.
Tôi trở về nước không báo cho cô ấy biết trước. Khi máy máy hạ cánh tại Tân Sơn Nhất cũng là lúc Sài Gòn hửng sáng. Tôi đã vội vã lao như con thú bỏ đói chạy về ngôi nhà người yêu tôi đang ở và tưởng tượng cô ấy sẽ òa khóc khi nhìn thấy tôi trước cửa.
Thế nhưng, sau tiếng chuông cửa, không phải người yêu tôi ra đón mà là một gã đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi ló đầu ra hỏi. Quá bất ngờ với cảnh tượng đập vào mắt, tôi biết chắc rằng, đang có một điều dối trá khủng khiếp trong chính ngôi nhà này.
Khi tôi len cửa bước vào cũng là lúc người yêu tôi từ trên gác bước xuống. Dường như không tin vào mắt mình, cô ấy đứng thần người ra, còn anh chàng kia chạy vội lên gác để thu xếp quần áo. Khoảng ba phút sau, anh ta quần áo chỉnh tề và xin phép đi làm trước. Không chấp nhận được cảnh gai mắt này, tôi với vội con dao trên bàn và bắt cả hai người ngồi xuống để “nói chuyện cho rõ”.
Dường như ai cũng biết lỗi nên hai người họ ngồi im re, không dám ho he nửa lời. Sau khi tôi hỏi: “Anh ta là ai?” thì người yêu tôi nhỏ nhẹ khai: “Anh ấy và em làm chung công ty, bọn em chỉ là… bạn”. Mọi chuyện giờ đây đã quá rõ ràng, hai người đều cúi đầu xin lỗi rối rít. Trong lúc điên tiết, tôi ném cây dao về phía anh kia khiến anh ta hoảng hốt bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong nhà, không ai nói với ai một câu. Quá mệt mỏi, tôi lăn ra ghế nằm vật vã. Suốt ngày hôm đó, tôi không thể nào đứng dậy nổi. Đến tối, khi lấy lại bình tĩnh, tôi đi tắm rửa xong và bảo người yêu thay quần áo để ra ngoài ăn tối.
Khi đi ăn với nhau, tôi vẫn tỏ vẻ bình thường để bữa ăn được ngon miệng. Xong xuôi, chúng tôi trở về nhà và bắt đầu nói chuyện. Cô ấy luôn khẳng định: “Em chỉ yêu mình anh thôi, còn anh ấy là bạn thân của em, thường giúp đỡ em rất nhiều trong công việc. Hơn nữa, anh ấy cũng đã có gia đình rồi nên hai bọn em chỉ coi nhau là bạn”… Cô ấy giải thích đủ điều nhưng tóm lại "vẫn mong anh tha thứ".
Cả tuần nay, chúng tôi vẫn sống trong im lặng như thế. Buổi ngày thì hai đứa đi làm, buổi tối về thì hai đứa ăn cơm rồi phòng ai người ấy đi ngủ. Dù rất yêu cô ấy, muốn bỏ qua cho cô ấy tất cả nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự phản bội, dối trá đó của người yêu mình.
Người con gái tôi yêu hơn chính bản thân, tôi đã cố gắng gìn giữ cho cô ấy suốt 7 năm qua, chưa một lần đụng vào người cô ấy… vậy mà cuối cùng, cô ấy lại dâng hiến cho người đàn ông khác trong chính ngôi nhà của tôi. Các bạn thử nghĩ xem, làm sao tôi có thể chấp nhận được sự phản bội ghê tởm ấy?
Các bạn ạ! Tôi đã nghĩ đến quyết định chia tay nhưng vẫn chưa dám hành động. Hiện tại, tôi vẫn cố gắng đối xử bình thường với cô ấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước khi đi đến quyết định cuối cùng, tôi vẫn mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn độc giả để tôi có thể có được sự lựa chọn sáng suốt hơn. Liệu chia tay với cô ấy, tôi có quá ích kỷ không?

Rất mong nhận được những lời khuyên từ các bạn!

Em đã cho anh đời con gái rồi thì chiều bố anh một lần có sao đâu

16:56 |
Khi đọc bài của tác giả Minh Nguyệt với tâm sự: “Bồ của chồng trơ trẽn tới tận nhà để lấy tiền phá thai” mà tôi chẳng mấy kinh hãi như nhiều bạn đọc đã comment bên dưới. Bởi vì những con người trơ trẽn như vậy, tôi cũng từng được người thân, hàng xóm, bạn bè kể lể rất nhiều. Nhưng chỉ có 1 điều, tôi không bao giờ ngờ được, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất cũng là người quá ư khốn nạn đối với tôi. Đời này chắc tôi chỉ dám tin bản thân mình và bố mẹ mình. Ngoài ra, tôi không dám tin bất cứ ai đó nói khác.
Thật sự, khó khăn lắm tôi mới có thể viết những dòng tâm sự này. Nhiều ngày nay, sau khi sự việc kinh hoàng ấy xảy ra, tôi thật sự bế tắc. Vì thế, tôi rất cần một lời khuyên thiết thực để vực dậy được tinh thần của mình mà sẵn sàng đối mặt và sống tiếp. Do đó, tôi xin bạn nào có ý định ném đá tôi thì đừng buông ra những lời như vậy. Bởi tôi biết để xảy ra sự việc này, tôi là người sai trước hết.
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm. Chúng tôi đến với nhau khi tôi học năm cuối đại học. Anh hơn tôi một tuổi và là bạn với cô bạn thân cùng phòng trọ của tôi. Anh hay đến chơi rồi chẳng biết từ bao giờ tôi cũng nảy sinh tình cảm.
Với dáng vẻ thư sinh bên ngoài, lại có học thức nên chỉ mới ra trường một năm nhưng anh đã làm ở một công ty xây dựng nổi tiếng và cũng leo lên một chức vụ đáng mơ ước. Vì thế mà khi anh ngỏ lời, tôi chỉ nhìn cái trước mắt mà đồng ý. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình khổ cũng bởi quyết định sai lầm này.
Yêu nhau đã lâu mà chưa thấy anh ngỏ ý lâu dài, khi ra trường đi làm được hai năm, tôi chủ động bàn bạc với anh tính chuyện cưới xin. Anh ừ đại cho qua rồi bảo đợi thêm một năm nữa cho anh củng cố vị trí trong sự nghiệp rồi mới “yên bề gia thất”.
Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai. Mẹ anh mất đã lâu vì bệnh cao huyết áp biến chứng. Mấy năm yêu nhau, cũng có đôi lần tôi về nhà anh chơi. Những lúc ấy, tôi vẫn thường thấy dáng vẻ lầm lũi ít nói của bố. Khi ấy, tôi còn nghĩ vì sớm mất vợ nên ông trở nên khó gần như vậy. Vì thế, khi đã lên thành phố, mấy lần tôi còn mua thuốc bổ rồi gửi về cho bố anh.
Vì công việc, nên có đợt tôi phải đi công tác trong Nam hơn ba tháng. Thời gian bạn gái đi công tác xa, anh đối xử với tôi khác hẳn. Anh ít nhắn tin hay gọi điện. Tôi gọi hỏi thăm anh thì anh chỉ nói qua loa vài câu rồi anh kêu bận công việc. Tôi cũng sinh nghi và hỏi anh, song anh bảo mọi chuyện vẫn bình thường.
Chuyến công tác ấy theo lịch sẽ kéo dài 3 tháng 2 tuần. Nhưng rồi vì nhớ anh và không yên tâm về anh, nên tôi tăng tốc thời gian làm việc và hoàn thành công việc sớm trước 1 tuần. Vì muốn gây sự bất ngờ cho anh nên tôi về lại Hà Nội mà không báo trước. Những tưởng anh sẽ vui mừng đến phát điên lên khi thấy tôi lù lù xuất hiện ở công ty anh. Nhưng không, khi đứng bên dưới công ty đợi anh, tôi đã nhìn thấy một sự việc đáng ra tôi không nên nhìn để tim không đau.
Đang đợi dưới cổng công ty anh giờ đi ăn trưa, khi thang máy mở ra, từ xa tôi đã nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái lạ. Nhìn vẻ quấn quýt, tình tứ của 2 người, mắt tôi mờ đi. Tôi còn không tin ở những gì tôi nhìn thấy. Không đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này, chân tôi lại lùi lại phía sau để anh không nhìn thấy tôi.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Chỉ biết tôi đã gọi một chiếc taxi để đưa tôi về căn phòng nơi anh đang ở. Tôi muốn hỏi cho ra hết sự tình và muốn nghe lời thú nhận thật lòng từ anh.
7 giờ tối, anh và cô gái đó dìu nhau vào nhà. Anh vừa mở cửa bật đèn thì khá sốc khi thấy tôi đang ngồi trong căn phòng khách tối om để đợi anh. Cô ta cũng bước vào và trân trân hỏi tôi: “Chào cô, cô là ai mà ở nhà bạn trai tôi?”.
Chẳng cần phải trả lời cô gái ấy, tôi liền giơ điện thoại mình lên cho cô ấy xem hết những bức ảnh tình tứ, những tin nhắn yêu thương của anh gửi cho tôi. Càng xem những hình ảnh này, cô gái ấy càng xanh mặt. Và như hiểu ra mọi chuyện, cô ấy đứng phắt lên và tát cho anh mấy cái trời giáng. Trước khi ra khỏi nhà, cô ấy còn gào lên bảo: “Anh là một thằng đàn ông lừa dối. Rồi anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã lừa dối tôi. Ba tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Ngay ngày hôm sau, sau cuộc chạm trán 3 người tối ấy, anh đã bị đuổi việc. Giờ tôi mới biết, cô gái ấy là con của giám đốc nơi anh làm việc. Cứ tưởng tôi sẽ căm hận anh ta thấu xương tủy vậy mà tôi vẫn mềm lòng khi anh ta nói lời xin lỗi và cho anh ta một cơ hội mong sửa sai và làm lại từ đầu. Đó là quyết định sai lầm thứ hai của tôi.
Và cái ngày anh ta lộ bản chất khốn nạn cũng đến. Cuối tuần ấy. biết tôi đang nghỉ phép, anh ta rủ rê tôi về quê nhà anh chơi. Tối ấy, tôi và 2 bố con anh đã có bữa cơm thân mật, đầm ấm với nhau. Ăn tối xong, 3 chúng tôi còn ngồi uống trà, nói chuyện rất vui vẻ. Tôi nào có ngờ anh ta dẫn tôi vào thẳng phòng của bố và đẩy tôi về phía ông...
Tôi ê chề không hiểu gì chạy ra khỏi phòng và toan hòng rời khỏi ngôi nhà ấy. Vừa bước chân ra khỏi phòng khách, tôi đã thấy anh ngồi đó đang chơi điện tử. Chẳng cần quay lại nhìn tôi, anh lạnh lùng nói: “Em đã cho anh đời con gái rồi thì chiều bố anh một lần có sao đâu. Đừng trách anh. Em cũng như bao ả khác mà thôi chứ yêu đương gì. Anh muốn trả thù em đấy”.
Trời đất như sụp đổ xuống dưới chân tôi khi nghe anh nói vậy. Bao ê chề, nhục nhã khiến tôi muốn ngã quỵ. Thì ra, anh ta nào có xem tôi là người anh yêu thương mà chỉ xem tôi như con búp bê tình dục của anh. Và khi không vừa ý, hận thù, anh sẵn sàng cho người khác dày vò cơ thể tôi một cách hèn hạ nhất.
Tôi chạy ra căn nhà ấy với bao uất ức không thể nói với ai. Vì quá nhục nhã và ê chề, tôi chỉ biết tự trách cứ mình. Tôi cứ khóc nhiều đến nỗi, không thể đi làm được nên phải xin nghỉ phép thêm 1 tuần nữa.
Mấy hôm nay, thấy con gái đau khổ như vậy, bố mẹ tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại như thế. Rồi họ đoán già đoán non là tôi đã chia tay anh nên mới thế và càng không dám hỏi han gì chuyện tình cảm của tôi vì sợ tôi buồn.
Những ngày phải giam mình trong căn phòng nhỏ này, tôi thực sự thấy hận tận xương tủy người đàn ông khốn nạn ấy. Tôi đang muốn tìm cách trả thù lại người đã từng là bạn trai cũ của tôi để anh ta phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần cái nhục, cái đau đớn anh ta đã gây ra cho tôi.