Nợ cá độ, chồng lừa vợ đến khách sạn bán cho sếp
Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014
Chồng gọi tôi đến
khách sạn 'đổi gió hôn nhân' nhưng thực ra là 'bán' tôi cho sếp.
Tôi lấy chồng
đã được 8 năm và có một bé trai 7 tuổi. Hai vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên
lập nghiệp ở thủ đô. Năm trước nhờ bố mẹ tôi bán mảnh đất dưới quê chia cho vợ
chồng tôi một ít cộng với số tiền vay mượn người thân bạn bè nên chúng tôi mua
được căn nhà 700 triệu ở ngoại thành. Tôi và chồng chỉ làm công ăn lương bình
thường nên thu nhập hàng tháng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt và dư một chút để trả
nợ dần.
Chồng tôi làm
việc ở một công ty sản xuất vật liệu xây dựng. Tôi thường nghe anh kể, sếp của
anh là một người có tính đào hoa. Dù đã có vợ và 2 con nhưng ông ta vẫn cặp kè
với hết người này người khác. Rồi tôi đã có cơ hội được diện kiến ông ta trong
một lần công ty chồng tôi tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát. Chồng tôi vì muốn
khoe vợ với đồng nghiệp nên cứ rủ rê tôi đi bằng được. Tôi được trời phú cho
dáng người cao ráo và nước da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh tú, từ khi học đại
học đã được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Giờ đây dù đã bước sang tuổi 30
nhưng trông tôi chỉ càng thêm mặn mà. Vừa nhìn thấy tôi sếp của chồng đã như muốn
ăn tươi nuốt sống. Ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân rồi cười một
cách bí hiểm.
Sau chuyến du lịch
trở về tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Sau đó tôi mới biết đó
là số điện thoại của sếp chồng. Không biết bằng cách nào ông ta có được số điện
thoại của tôi. Ông ta nói rằng: “Anh đã không thể ngừng nghĩ về tôi kể từ lần gặp
ấy. Anh rất muốn được gặp em thường xuyên hơn và nói chuyện với em nhiều hơn”.
Trước thái độ phỉnh phờ của ông ta tôi chỉ nhắn một tin lại nói là tôi đã có chồng
và không muốn làm gì có lỗi với gia đình. Sau đó tôi không trả lời bất kỳ tin
nhắn nào của ông ta nữa. Tôi không phải là loại phụ nữ thích lăng nhăng. Tôi
không muốn người đời nhìn vào tôi với con mắt đầy khinh bỉ. Tuy cuộc sống chưa
thật đầy đủ nhưng tôi yêu gia đình của mình.
Chồng tôi tính
khí hiền lành, chăm chỉ nhưng phải nỗi quá ham mê bóng đá. Chính vì điều này mà
nhiều khi anh mù quáng để kẻ xấu lợi dụng. Trước đây đã vài lần bố mẹ và tôi phải
đi trả đậy cho chồng những khoản nợ cá độ. Tôi cũng buồn bực nhiều nhưng hồi ấy
những khoản nợ đó không quá lớn cộng với việc chồng tôi cũng hứa sẽ không tái
phạm nữa nên tôi cũng độ lượng tha thứ cho chồng. Mặc dù vậy trong lòng tôi
không hiểu sao vẫn canh cánh một nỗi lo lắng mơ hồ. Người ta chẳng bảo ngựa
quen đường cũ là gì.
Mùa Worl Cup vừa
qua, tôi cũng nơm nớp sợ chồng bị trái bóng làm mất lý trí mà không thể làm chủ
được bản thân. Cả mùa bóng, tôi giữ chồng ở nhà để dễ bề trông chừng. Tôi mua đồ
nhậu, gọi bạn bè hàng xóm đến xem để chồng tôi khỏi phải ra ngoài dẫn đến sa đà.
Thế nhưng trong trận tranh cúp vô địch, chồng tôi ra quán xem cùng anh em để lấy
không khí. Đến sáng khi về, tôi thấy chồng bơ phờ và mệt mỏi, khuôn mặt ủ rũ.
Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành.
Khoảng một tuần
sau, khi tôi vừa đi làm về thì chồng tôi gọi điện bảo tôi tắm rửa sạch sẽ mặc
quần áo đẹp đến khách sạn X. Tôi ngạc nhiên sao chồng tôi lại hẹn tôi đến đó
thì anh bảo: “Lâu rồi vợ chồng mình không có những giây phút riêng tư ở bên
nhau. Ra khách sạn đổi gió một chút cũng tốt cho cuộc sống hôn nhân mà”.
Khi tôi háo hức
gõ cửa thì sững người khi người ra mở cửa không phải là chồng tôi mà là sếp của
chồng. Ông ta chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm trên người. Tôi sợ quá định bỏ chạy
thì bị ông ta nhanh chóng chốt cửa lại và đẩy vào giường. Tôi định la lên thì
ông ta vứt vào mặt tôi tờ giấy có nét chữ của chồng tôi. Đó là một tờ giấy thỏa
thuận. Chồng tôi nói rằng sẽ để tôi làm tình nhân của ông ta trong vòng 1
tháng. Ngược lại ông ta sẽ chuộc lại giấy tờ nhà cho chồng tôi. Thì ra chồng
tôi đã mang giấy tờ nhà của chúng tôi đem đi cá độ từ bao giờ tôi cũng không biết.
Tôi thực sự đau đớn, bàng hoàng. Tôi muốn vụt chạy khỏi
phòng nhưng không sao vùng vẫy được. Ông ta cứ ghì chặt xuống giường. Thể xác
tôi đau đớn ê chề nhưng cũng không thể sánh được với nỗi đau tinh thần. Tôi thật
không tưởng tượng được người chồng mà bấy lâu tôi tin tưởng yêu thương lại xem
tôi như một món hàng để trao đổi.
Anh ta bán đứng
vợ mình, trơ mắt nhẫn tâm nhìn vợ mình bị kẻ khác hãm hiếp chỉ vì muốn trả xong
món nợ cá độ. Tôi căm thù hạng đàn ông hèn mạt như thế. Tôi muốn giết chết anh
ta nhưng anh ta quỳ xuống chân tôi mong tôi tha thứ: “Anh không còn cách nào
khác. Nếu anh không làm thế thì cả nhà mình chỉ có nước ra đứng đường. Số tiền
quá lớn, có trả nợ cả đời cũng không hết. Anh vì một phút lỡ dại mà giờ mới ra
nông nổi này. Xin em hãy làm điều đó vì anh và con”. Anh ta thật khốn nạn chỉ
biết nghĩ cho riêng mình. Còn tôi thì sao? Anh ta coi tôi như loại gái giang hồ
có thể gán cho người này người khác được sao? Nỗi ô nhục phải nằm yên cho người
khác hãm hiếp liệu tôi có thể chịu đựng được?
Tôi muốn ly hôn
anh ta cho nhẹ nợ nhưng thương con trai sẽ không còn mái nhà để che mưa che nắng.
Mẹ con tôi cũng có thể phải tay trắng mà ra đi vì sự ngu muội của chồng. Hiện tại,
mỗi ngày phải đối mặt với anh ta là cảm giác bị xúc phạm vẫn dâng đầy tận ngực.
Suốt hơn 1 tháng qua, tôi không cho anh ta chạm vao người. Mỗi đêm ngủ tôi đều
nằm mơ đến cái buổi chiều nhơ nhớp kia... Tôi biết, không chỉ với chồng, có thể
sẽ còn rất lâu nữa tôi mới tìm lại được cảm giác hạnh phúc trong trái tim, dù
là với bất kì ai đó...
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét